Mặc Hàn Vũ vừa mới buông chén trà: “?”
“Lão tam, ngươi đang qua cầu rút ván! Bổn vương vừa mới khiêu vũ cho ngươi xong, ngươi quay đầu liền đuổi người?”
“Sắc trời không còn sớm nữa”
Mặc Phùng Dương khế mỉm cười: muốn nghỉ ngơi”
Vân Khương Mịch tỏ vẻ vô cùng vô tội.
Cái gì gọi là nàng muốn nghỉ ngơi?
Bọn họ sẽ không nghỉ ngơi cùng một chỗ có được không?
Bổn vương và Mịch Nhi Nàng đang muốn mở miệng, ánh mắt Mặc Phùng Dương đã dừng trên mặt nàng.
Hắn lặng yên không một tiếng động mà cử động một ngón tay.
Ý của hành động này Vân Khương Mịch biết, là một vạn lượng.
Hai người nện tiền vào nhau đã gân một năm.
Chút động tác nhỏ này nàng vẫn hiểu.
Dùng tiền tài duy trì hiệu ứng tình cảm phu thê cần phải có chút ăn ý này.
Vân Khương Mịch lập tức cử động cổ: “Muội có chút mệt mỏi: Mặc Hàn Vũ và Chu Vũ Oanh đành phải đứng dậy cáo từ.
Nhìn bọn họ mang theo Chu Điềm Nguyệt rời đi, Vân Khương Mịch lập tức quay đầu nhìn về phía Mặc Phùng Dương: “Nếu hôm nay không phải là sinh thần ngươi, một vạn lượng bạc ta cũng không làm”
“Ai nói cho nàng một vạn?”
Mặc Phùng Dương liếc nàng một cái.
Vân Khương Mịch cả kinh: “Chẳng lẽ ngươi chỉ cho ta một ngàn? Ngươi nói vậy mà được sao!”
Mặc Phùng Dương đi lướt qua người nàng, chỉ nhẹ nhàng để lại ba chữ: “Mười vạn lượng”
“Mười vạn!”
Vân Khương Mịch lại tiếp tục cả kinh, mặt mày tươi cười đuổi theo: “Vương gia! Hôm nay ta còn chưa chuẩn bị lễ vật sinh thần cho ngài đâu.
Hay là ngài để ta tặng luôn đi?”
Nghe được bốn chữ “lễ vật sinh thần”, Mặc Phùng Dương dừng chân: “Bánh kem?”
Hắn còn nhớ lời Phong Bảo đã nói.
Nếu Vân Khương Mịch muốn bánh kem, chắc chắn ba không gian sẽ