Năm tháng lâu dài như thế, cũng nên chán ngấy rồi?
Nào biết lúc này đây hai người lại hòa hảo với nhau nhanh như vậy, tình cảm còn ngọt ngào hơn cả trước kia.
Hằng đêm Mặc Quốc Thiên ngủ lại cung Vĩnh Thọ khiến các phi tân ghen ghét đỏ mắt.
Còn không phải sao, bây giờ Thục phi đã tới cung Khôn Ninh khóc lóc kể lể đầy tủi thân.
“Nương nương, chuyện này cũng ức hiếp người khác quá đi! Đức phi tuổi già sắc suy, không biết rốt cuộc Hoàng Thượng thích nàng ta ở điểm nào! Cho dù là gặm màn thầu, gặm hai mươi năm cũng nên chán ngấy, Hoàng Thượng không muốn đổi khẩu vị sao?”
Bà ta cầm chặt khăn gấm, lê hoa đái vũ.
Triệu Hoàng hậu nhìn bà ta với ánh mắt không vui.
Đức phi tuổi già sắc suy?
Đức phi còn trẻ hơn bà ta tận bốn, năm tuổi.
Thục phi nói Đức phi tuổi già sắc suy, vậy người Hoàng hậu như bà ta không phải không có mặt mũi để gặp người khác hơn sao!
“Màn thầu thì sao? Hoàng Thượng nguyện ý gặm màn thầu hai mươi năm, còn bổn cung lớn tuổi hơn, sợ rằng chỉ là một chén cháo gạo trắng trong mắt ngài ấy”
Triệu Hoàng hậu cười lạnh: “Uống vào thì không tắc kẽ răng, không lấp đầy bụng, cho nên mới không được Hoàng Thượng xem trọng.”
“Hoặc là, bổn cung chỉ là một chiếc bánh, nhăn nhăn nhúm nhúm, Hoàng Thượng nhìn thấy cũng không muốn ăn”
Nói xong, bà ta liếc xéo Thục phi: “Nhưng Thục phi trẻ tuổi lại có năng lực, tựa như một chiếc bánh bao thịt thơm ngon ngào ngạt.
Đáng tiếc, thế mà cũng không thể khiến Hoàng Thượng thèm nhỏ dãi”
Thục phi vừa nghe lời này xong, sắc mặt lập tức cứng đờ.
Bà ta vội đứng dậy quỳ xuống: “Nương nương, những lời lúc nãy, thần thiếp không cố ý… Thần thiếp chỉ vô tình nói ra, không có ý gì khác.
Mong nương nương chớ nên trách tội.”
Nếu như là ngày thường, Triệu Hoàng hậu cũng không so đo với bà ta.
Song, đêm nay bà ta lại lạnh lùng dời mắt: “Vả miệng”
Thục phi sửng sốt một lát, không cam lòng nâng tay lên cho bản thân vài bạt tai.
Lúc này trong lòng Triệu Hoàng hậu mới thoải