“Ngươi không nói?”
Vân Khương Mịch híp mắt lại, trong mắt lóe lên vẻ nguy hiểm: “Vậy cũng đừng trách bổn vương không khách sáo!”
“Người đâu! Mau đưa thân nhân của Hoàng ngự trù đến đây, đánh từng người một ngay trước mặt ông ta! Cho đến khi ông ta thành thật khai báo mới ngừng!”
Đừng trách nàng tàn nhãn!
Bởi vì dao thớt sẽ cắt thịt cá!
Nếu muốn trở mình thì nhất định phải làm dao thớt chứ không phải cá nằm trên thớt!
Vân Khương Mịch chịu ức hiếp mười mấy năm cũng nên xoay người!
Hoàng ngự trù kêu lên: “Không được!”
Cuối cùng ông ta chán nản cúi đầu: “Nô tà, nguyện ý nhận tội…”
Hai cha con Mặc Quốc Thiên và Mặc Phùng Dương tỉnh bơ thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt nhìn Vân Khương Mịch cũng mang theo mấy phần phức tạp và bất ngờ.
‘Vân Khương Mịch đến gần, từ trên cao nhìn xuống Hoàng ngự trù.
“Ngươi cùng Mẫu phi không thù không oán, càng không dám tự tiện mưu hại Mẫu phi, chắc chắn có người xúi giục ngươi đi làm”
Nàng lạnh lùng nhìn chằm chằm ông ta: “Chủ sử đứng đăng sau là ai?”
Cả người Hoàng ngự trù run rẩy: “Dạ, là…”
“Dạ, là…”
Đầu lưỡi của Hoàng ngự trù xoắn lại, vẫn luôn không nói được một câu đầy đủ.
“Là ail”
Vân Khương Mịch rống lên như sư tử Hà Đông, hù dọa Hoàng ngự trù chấn động một phen: “Nếu còn ấp úng thì bổn vương sẽ cắt lưỡi ngươi cho chó ăn!”
“Là Tôn đáp ứng uy hiếp nô tài làm như vậy, nàng ta nói nếu nô tài không làm như thế thì sẽ để cho ca ca của nàng ta đánh chết thân nhân của nô tài.
Nô tài cí chết cũng không muốn thân nhân của mình