Mặc Quốc Thiên cũng cảm thấy chuyện này càng lúc càng phức tạp.
Không ngờ việc Đức phi bị trúng độc lại liên quan đến người bị đẩy vào lãnh cung từ sớm là Tôn đáp ứng.
Ánh mắt ông ta trầm trầm, im lặng không nói.
Mặc Phùng Dương nhìn ông ta một cái, ý vị sâu xa: “Phụ hoàng, rõ ràng vị Tôn đáp ứng này có chút bản lĩnh nhỉ! Xem ra cô ta ở trong lãnh cung cũng không vất cả!”
Hắn nói lời này còn có thâm ý khác.
Sao Mặc Quốc Thiên có thể không nghe ra được chứ?
Lãnh cung nằm ở vị trí vắng vẻ, vắng lặng nhất trong hậu cung.
Người bị nhốt bên trong đều là người từng phạm tội gì đó, hoặc mất đi sự cưng chiều, hoặc Phế phi tự mình tìm tới chỗ chết.
Bốn phía trong lãnh cung đều có thị vệ canh giữ.
Những năm gần đây chưa bao giờ có chuyện Phế phi trốn ra khỏi lãnh cung.
Thế nhưng Tôn đáp ứng…
Chẳng những trốn ra được mà hơn nữa còn có thể uy hiếp Hoàng ngự trù?
Hoặc là sau lưng nàng ta có người, hoặc là… có bí ẩn khác!
Đối mặt với ánh mắt lạnh như băng của Vân Khương Mịch, Hoàng ngự trù bị dọa đến mức không ngừng run rẩy: “Minh Vương phi, những gì nô tài nói đều là sự thật! Đúng là Tôn đáp ứng đã uy hiếp nô tài!”
“Vì sao Tôn đáp ứng lại phải hại Mẫu phi?”
Vân Khương Mịch lại hỏi.
“Bởi vì, bởi †a có va chạm!”
Tôn đáp ứng nói, bởi vì Vương phi và nàng Hoàng ngự trù run rẩy đáp: “Còn có lần trước, cô ta không thể trở thành nữ nhân của Hoàng Thượng như ý nguyện, ngược lại Đức Phi nương nương mượn cơ hội lấy lại sự cưng chiều, cho nên nàng ta