Trong những năm qua, bà ta đã làm tan biến gần hết sự kiêu ngạo của Thục phi từ lâu rồi.
Đã sớm mài dũa một Thục phi “sắc bén” thành một “viên đá tròn” nhãn bóng.
Hậu cung này, nên do hoàng hậu như bà ta nắm quyền.
Cho dù là thái hậu thì đã sao?
Thục phi ăn trên ngồi trước thì đã thế nào?
Hoặc là Đức phi, được Mặc Quốc Thiên đặt trong lòng thì có thể làm gì?
Chỉ cần có bà ta một ngày, thì thái hậu mãi mãi cũng không thể trở về cung.
Thục phi và Đức phi, vĩnh viễn chỉ có thể làm phi, không thể vượt qua được hoàng hậu này!
Tất cả mọi thứ đều nằm trong tâm kiểm soát của bà ta!
Chỉ cần Vân Ngọc Linh hạ sinh hoàng trưởng tôn thì địa vị của bà ta càng thêm vững vàng hơn!
Triệu hoàng hậu nhếch môi, lộ ra vẻ dương dương tự đắc.
Sau khi hạ tảo triều, Mặc Quốc Thiên nhìn thấy Vân Khương Mịch ngổn ngang trăm mối bên lòng trong Ngự thư phòng.
Mặc Phùng Dương, Mặc Vân Đức và cả Mặc Hàn Vũ cũng theo sau.
“Khương Mịch, ngươi cũng ở đây à?”
Mặc Hàn Vũ mỉm cười chào hỏi nàng, Mặc Vân Đức chỉ nhẹ nhàng gật đầu chào, không nói chuyện với nàng.
Nàng liếc nhìn Mặc Phùng Dương một cái, đưa mắt ra hiệu với hắn.
Cặp phu thê nhựa này vẫn có sự hiểu biết ngầm.
Mặc Phùng Dương lập tức nói: “Phụ hoàng, vì bên phía Ngũ Quân doanh còn có một số chuyện phải giải quyết, hay là để đại ca và nhị ca đi xử lý trước”
Nghe ra hắn cố ý kêu Mặc Vân Đức và Mặc Hàn Vũ đi ra, Mặc Quốc Thiên liếc nhìn hắn một cái.
“Hai ngươi lui xuống trước đi”
Ông ta lạnh nhạt nói: “Nếu lần sau lại xảy ra loại chuyện này, trẫm sẽ