Tô Bính Thiện đã đi theo Mặc Quốc Thiên nhiều năm, với thân phận là thái giám tổng quản, cũng đã tu luyện được tính cách điềm đạm “cho dù núi Thái Sơn trước mặt có sụp thì mặt cũng không biến sắc” từ rất lâu rồi.
Nếu không phải hôm nay thực sự gặp phải chuyện lớn gì, e rằng cũng không hốt hoảng như vậy.
Mặc Quốc Thiên cau chặt mày lại, không vui nói: “Xảy ra chuyện gì?”
“Hoàng, hoàng thượng…”
Tô Bính Thiện thở hổn hển, nhưng lại không nói được một câu hoàn chỉnh.
Mặc Quốc Thiên tức giận đến mức một chân đá qua: “Thứ vô dụng, hồi lâu không thốt ra được cái quái quỷ gì! Trãm cần cái thứ rác rưởi như ngươi để làm gì?”
Tô Bính Thiện bị đá ngã nhào xuống đất, hồi lâu không bò dậy được.
Lương tiểu công công sợ hãi đứng ở một bên, không có được sự cho phép của Mặc Quốc Thiên cũng không dám đến dìu sư phụ của mình dậy.
Tô Bính Thiện cũng đã lớn tuổi rồi, đau đến mặt mày tái nhợt, trên trán toát mồ hôi lạnh.
Thấy vậy, Vân Khương Mịch và Mặc Phùng Dương trao đổi ánh mắt: Hôm nay phụ hoàng làm sao vậy? Ăn trúng thuốc nổ rồi sao?
Xem ra, hôm nay không thích hợp để thăm dò thái độ của Mặc Quốc Thiên với hoàng trưởng tôn…
Vân Khương Mịch chống má.
“Nói! Rốt cuộc là chuyện gì?”
Mặc Quốc Thiên tức giận nhìn Tô Bính Thiện.
“Hoàng thượng, Vân, Vân nhị tiểu thư đã, đã sảy thai rồi!”
Tô Bính Thiện sắc mặt đau đớn, khó khăn lắm mới nặn được một câu nói ra.
“Cái gì?”
Sắc mặt của Mặc Quốc Thiên đột nhiên thay đổi, ngay lập tức tối sâm mặt lại, trông vô cùng đáng sợ: “Đang yên đang lành, tại sao lại sảy thai?”
Mặc dù ông ta thất vọng về Mặc Vân Khinh, càng không thích Vân Ngọc Linh.
Nhưng dù sao đi nữa, Vân Ngọc Linh đang mang thai, là máu thịt của nhà họ Mặc ông ta!
Mặc dù ông ta cũng rất muốn hoàng trưởng tôn xuất hiện trong phủ Minh Vương…
Nhưng loại chuyện này, ai có thể cưỡng cầu được chứ?
Vì