Chu Vũ Oanh là người ngay thẳng, thấy chỉ là một bức tranh thêu, lập tức cười lạnh: “Ta còn tưởng rằng, Minh vương phi sẽ tặng rất nhiều lễ vật quý trọng cho Đức mẫu phi nữa chứ”
“Thì ra, cũng chỉ là một bức tranh thêu mà thôi!” Nàng ta chỉ hiểu đao kiếm, không hiểu kim chỉ.
Vừa nhìn thoáng qua, thì cảm thấy không phải thứ đồ chơi ở đâu cũng có sao?
Có gì quý hiếm chứ?
Đức phi cũng không nhìn kỹ, nhưng lại không muốn làm mất mặt Mặc Phùng Dương, vì thế tùy ý vẫy tay: “Các con có lòng! Đưa vào trong đi!” Không thèm quan tâm món quà này.
“Ta nói này Minh vương phi, có thứ gì tốt mà Đức mẫu phi chưa thấy qua?” Khóe mắt Chu Vũ Oanh nhìn thoáng qua Tân Nghiên Tuyết.
Thấy trên môi nàng ta treo một nụ cười nhợt nhạt, giống như trào phúng, vì thế tiếp tục nói: “Ngươi viết một ngàn chữ thọ dâng tặng, trông còn có lòng hơn.
”
“Một bức tranh thêu thùa, có cái gì đáng khoe khoang?” Vân Khương Mịch hơi nhíu mày.
Nàng đây là bị ghét bỏ sao?
Nhưng mà, nàng còn chưa kịp nói, chỉ thấy Nam Cung Nguyệt đã đột nhiên đứng dậy: “Đức mẫu phi, bức thêu này có thể để cho con xem qua không?”
Nam Cung Nguyệt là Công Quận chủ Đông Quân, mà Đông Quận nổi tiếng về thêu thùa.
Nếu nàng ta đã mở miệng, Đức phi lập tức vẫy tay, vẻ ghét bỏ trong mắt không thể che giấu được: “Ngươi cứ nhìn đi” Đây chính là thứ đồ cực kỳ xấu hổ, mất mặt!
Sinh nhật bà ta mà lại tùy ý mang theo một bức tranh thêu tới, không biết bình thường Phùng Dương dạy dỗ nàng như thế nào, hôm nay hại bà cũng mất mặt theo!
Đức phi không vui liếc nhìn Vân Khương Mịch một cái.
Ánh mắt Chu Vũ Oanh đầy hài hước, bắt đầu xem kịch vui.
Mặc Lệ Nga rúc vào bên người Đức phi, ánh mắt phức tạp nhìn Vân Khương Mịch.
Lời nói đã ra đến bên miệng cũng nuốt trở vào, không giúp nàng