“Biết rồi thì cút!” Triệu Đại Vĩ lại nhớ tới một việc khác, bèn nói: “Chờ chút đã, nói xin lỗi xong rồi hẵng đi!”
Phan Vũ Hiên vừa định rời đi thì bị Triệu Đại Vĩ gọi giật lại, trên mặt tràn đầy sự sợ hãi và bất đắc dĩ.
Thế nhưng nghe thấy Triệu Đại Vĩ bảo anh ta nói xin lỗi, anh ta lại thở phào nhẹ nhõm, nói với Khương Tử Nhiếp: “Xin lỗi, tôi không nên ra tay với cô, không nên chửi cô.”
“Nói to lên, anh chưa ăn cơm à?” Triệu Đại Vĩ hoàn toàn không hài lòng với thái độ như vậy của Phan Vũ Hiên.
“Xin lỗi!”
Phan Vũ Hiên khom lưng chín mươi độ la to.
Triệu Đại Vĩ quay đầu hỏi Khương Tử Nhiếp: “Tử Nhiếp, tiếp theo muốn xử lý anh ta thế nào cô cứ quyết định đi.”
Khương Tử Nhiếp thấy Phan Vũ Hiên đã bị nghiêm phạt như thế rồi, trong lòng thoải mái hơn, bèn nói: “Coi như xong đi.
Chỉ là, Phan Vũ Hiên à, sau này nếu như anh còn dám động tay động chân với con gái nữa, thì tôi sẽ sử dụng hết các mối quan hệ của tôi để cho anh thấy được tôi lợi hại như thế nào!”
“Hiểu!” Bây giờ tâm trạng Phan Vũ Hiên đang cuộn trào như sóng biển, nhấp nhô lúc lên lúc xuống.
Dưới sự cho phép của Triệu Đại Vĩ và Khương Tử Nhiếp, Phan Vũ Hiên cuối cùng cũng rời đi được.
Triệu Đại Vĩ hỏi Khương Tử Nhiếp: “Cô không sao chứ?”
“Không sao đâu, đối phó với người như thế, tôi luôn rất quyết đoán, anh ta không làm gì được tôi đâu.”
Nghĩ đến hành động vừa rồi của Khương Tử Nhiếp vô cùng dứt khoát đá vào hạ bộ của Phan Vũ Hiên, Triệu Đại Vĩ bỗng dưng cảm thấy nửa thân dưới của mình hơi lạnh một chút.
“Nếu không còn chuyện gì nữa thì quay lại ăn cơm đi thôi.”
Phan Vũ Hiên đi ra khỏi Phù Dung Cư xong thì rón rén đi về nhà.
Biết mình bây giờ mặt mũi bầm dập, không thể lừa được người nhà, hơn nữa Triệu Đại Vĩ còn quen chị gái Phan Diễm Hồng của anh ta, cho nên anh ta chủ động gọi điện thoại cho chị gái mình.
“Chị, hôm nay em bị người khác đánh.”
“Đáng đời, có phải em lại đi gây sự lung tung nữa không hả?” Phan Diễm Hồng căn bản không quản lý được Phan Vũ Hiên, thế nhưng đối với thái độ hôm nay của Phan Vũ Hiên, cô ấy lại cảm thấy vô cùng kì lạ.
Phan Vũ Hiên nói: “Em đang đùa giỡn một cô gái, nhưng mà không ngờ cô ta lại biết cha nuôi, hơn nữa người đàn ông bên cạnh cô ta cũng biết cả chị nữa.”
“Ừ?” Phan Diễm Hồng có thể đọc được hai lớp ý nghĩa trong câu nói này của Phan Vũ Hiên.
Lớp nghĩa thứ nhất chính là, đối phương quen biết cô ấy.
Lớp nghĩa thứ hai là, dù đối phương đã quen biết cô ấy rồi, nhưng vẫn cố tình đánh cho em trai cô một trận!
Sau khi hiểu được hai lớp ý nghĩa này xong, trong đầu Phan Diễm Hồng cũng có vài suy nghĩ sâu xa.
“Đáng đời, đã nói với em từ lâu rồi, một ngày nào đó, em sẽ chọc phải người mà em không thể chọc vào được!” Phan Diễm Hồng nói: “Nói đi, người kia là ai?”
“Tên của anh ta là Triệu Đại Vĩ, về phần tên của cô gái kia thì em không biết.”
“Triệu Đại Vĩ?”
Phan Diễm Hồng giật mình biến sắc.
Cô ấy đã nghĩ tới rất nhiều cái tên, thế nhưng trong giây lát Phan Vũ Hiên nói ra cái tên đó, Phan Diễm Hồng thật sự rất bất ngờ.
Không ngờ người ấy lại là Triệu Đại Vĩ!
Cơ thể của cô ấy khẽ run lên.
“Triệu Đại Vĩ còn nói gì khác nữa không? Đặc biệt là có liên quan đến chị.” Phan Diễm Hồng nói.
“Anh ta nói anh ta và chị là bạn bè, là kẻ địch, thời gian tới rất có thể anh ta sẽ là cấp trên của chị.
Anh ta còn nói, chuyện gì mà chị không để mắt đến được, thì anh ta sẽ chú ý!”
Phan Diễm Hồng: “…”
May mà Phan Diễm Hồng hiểu biết rộng, đầu óc thông minh nên cho dù nghe mấy lời nói đó xong cũng không hề nổi giận.
“Tên Triệu Đại Vĩ này ấy à!” Phan Diễm Hồng cảm thán: “Anh ta đúng là một kẻ rất lợi hại.
Phan Vũ Hiên, hôm nay em cũng đã bị người ta dạy dỗ rồi, sau này đừng có làm xằng làm bậy nữa biết chưa?”
Dứt lời, Phan Diễm Hồng lại lắc đầu nói tiếp: “Biết suy nghĩ một chút đi, chứ nói chuyện với em chẳng khác gì đàn gảy tai trâu cả.”
Nhưng lần này Phan Vũ Hiên lại đồng ý, khác hoàn toàn so với anh ta của trước kia.
Anh ta nói: “Em biết rồi chị, sau này em sẽ không làm loạn nữa đâu.”
Điều này dọa cho Phan Diễm Hồng sợ ngây cả người.
Đây là em trai cô