“Có chuyện gì thế?”
Nghe thấy tiếng động ầm ầm bên ngoài, Triệu Đại Vĩ lập tức bật dậy khỏi giường.
Thẩm Như Ngọc và Lương Thu Tĩnh ở bên cạnh đưa mắt nhìn nhau.
Tiền Mỹ Lâm hỏi: “Thu Tĩnh, tiếng động đó là gì vậy?”
Lương Thu Tĩnh đã gặp khá nhiều trường hợp như thế này rồi nên đoán: “Là tiếng bom nổ! Có lẽ là có người đang phá núi? Nhưng muộn thế này rồi…”
Lương Thu Tĩnh cũng không chắc chắn lắm.
Bình thường sẽ có đội xây dựng cầu đường đi phá núi, hoặc là do thợ khai thác đá tiến hành, nhưng mà những chuyện như thế này đều xảy ra vào ban ngày, bây giờ đã mười giờ tối rồi, không còn ai làm việc nữa mới đúng.
Lương Thu Tĩnh mặc quần áo vào đi ra bên ngoài nhìn.
Cô và Triệu Đại Vĩ chạm mặt trước cửa.
Lương Thu Tĩnh hỏi: “Tổng giám đốc Triệu, cậu nghĩ là âm thanh gì?”
“Tiếng bom nổ!” Triệu Đại Vĩ không hề do dự mà trả lời, bởi vì cũng chẳng có đáp án nào khác.
“Là tiếng bom hay tiếng công xưởng bị nổ vậy?” Lương Thu Tĩnh và Triệu Đại Vĩ đi ra khỏi cửa, nhìn quanh bốn phía trong màn đêm.
Triệu Đại Vĩ cúi đầu, hơi trầm tư suy nghĩ rồi mới nói: “Là bom, không phải nhà máy.
Tiếng nổ mạnh như thế này, chứng tỏ nó không quá xa chúng ta, thế nhưng ở phụ cận thôn Đại Long này cũng không có nhà máy nào, cho nên…”
“Là bom!” Lương Thu Tĩnh và Triệu Đại Vĩ đồng thanh nói.
“Gâu gâu gâu!”
Bởi vì tiếng nổ to như thế nên bên bờ sông giờ đã dội lên tiếng chó sủa.
Lương Thu Võ ở lại trông hồ nghe thấy tiếng động như thế cũng lập tức ngăn cản Triệu Đại Vĩ ở bên này hồ chạy tới đó xem, bởi vì anh ta cũng cảm thấy có lẽ là có chuyện gì đó xảy ra.
“Có muốn tới xem thử không?” Lương Thu Tĩnh hỏi.
“Không cần, để một mình tôi đi thôi.” Triệu Đại Vĩ chợt thấy đằng xa xa phía hồ ánh lên tia sáng, di chuyển về phía anh, nên anh nói: “Chắc là anh của chị đấy, tôi đợi anh ấy tới rồi đi cùng.”
“Được.” Lương Thu Tĩnh vẫn vô cùng yên tâm với anh trai mình là Lương Thu Võ.
Đương nhiên là cô ấy cũng yên tâm với Triệu Đại Vĩ.
Không lâu sau, Lương Thu Võ chạy từ bên kia hồ tới, nói: “Tổng giám đốc Triệu, là một tiếng nổ rất mạnh, hơn nữa còn khá gần thôn Đại Long.”
“Tôi cũng thấy vậy, chúng ta đi xem một chút đi.” Triệu Đại Vĩ và Lương Thu Võ cùng ngồi trên ca-nô chạy tới phía rìa ngoài thôn Đại Long.
Đi được một đoạn thì đột nhiên Lương Thu Võ nhắc nhở: “Cẩn thận.”
Triệu Đại Vĩ dừng lại, phanh cả chiếc ca-nô dừng lại theo.
Nương theo ánh đèn từ ngọn đèn treo trên ca-nô, Triệu Đại Vĩ và Lương Thu Võ nhìn thấy được con đường duy nhất nối thôn Đại Long với đường cái đã bị người ta cho nổ tung.
Ngày mai, không chỉ có mỗi đội thi công của hv không vào được, mà kể cả Triệu Đại Vĩ muốn vận chuyển hàng đi cũng không đi được.
“Rốt cuộc là ai làm, sao lại thất đức như vậy chứ!” Lương Thu Võ nhìn đống đá vụn đổ nát chặn lại đường đi trước mặt, mắng một câu.
“Tôi nghĩ là tôi biết ai làm chuyện này, nhưng mà bây giờ điều tra cũng chẳng để làm gì, chúng ta cũng không có chứng cứ.” Triệu Đại Vĩ nói: “Xem ra là phải nhanh chóng khơi thông con đường hầm bằng sông trên núi kia thôi.”
Lương Thu Võ nghĩ cũng thật may: “Không ngờ cái đường hầm tình cờ phát hiện được lại thành nơi cứu chúng ta.”
Triệu Đại Vĩ nói: “Chúng ta quay lại sau đó kêu thêm mấy anh em, huy động thêm mấy chiếc thuyền, tôi muốn để thuyền sẵn ở chỗ sông đó, sáng sớm ngày mai sẽ không bị chậm trễ việc vận chuyển hàng.”
“Được.”
Trong hồ của Triệu Đại Vĩ có tổng cộng là bốn cái thuyền đánh cá.
Dựa theo cách của Triệu Đại Vĩ thì có ba chiếc thuyền được để sẵn xuống sông, như vậy thì sáng mai có thể nhanh chóng vận chuyển hàng đi luôn.
Đáng tiếc là ba cái thuyền đánh cá này đều là thuyền nhỏ, khối lượng hàng vận chuyển không được nhiều lắm.
Triệu Đại Vĩ và Lương Thu Võ cùng nhau quay về, sau đó gọi thêm vài người đưa thuyền lên trên núi.
Triệu Đại Vĩ nói: “Đêm nay tính tiền công riêng, mỗi người thêm năm trăm.”
Vừa nói như vậy, mọi người cũng hăng hái hơn hẳn.
Về phần ao cá, Triệu Đại Vĩ nhìn về phía con đường đã bị chặn lại, hẳn là sẽ không có ai đến trộm cá cả, cho