Triệu Đại Vĩ dẫn Tiền Mỹ Lâm đến một nơi, đó không phải là chỗ nào khác mà là du thuyền! Vừa mới mua du thuyền, dù thế nào cũng phải để chị dâu Tiền Mỹ Lâm mở mang kiến thức trước đã.
Triệu Đại Vĩ kéo Tiền Mỹ Lâm đi tới trước sơn động.
Tiền Mỹ Lâm nói: "Chú muốn dẫn chị đến sông Thanh Thủy đúng không? Nhưng bây giờ muộn rồi, qua bên kia rất nguy hiểm."
"Đi thì biết."
Triệu Đại Vĩ cũng không muốn giải thích nhanh như vậy, anh muốn cho Tiền Mỹ Lâm một sự bất ngờ.
Tiền Mỹ Lâm đi theo Triệu Đại Vĩ vào sơn động nhưng bởi vì đây là lần đầu tiên vào hang, thêm vào đó xung quanh lại tối đen như mực, thỉnh thoảng còn có tiếng chuột kêu nên trong lòng không nhịn được mà sợ hãi.
Hơn nữa càng tiến sâu vào trong hang động, cô ấy càng cảm thấy hoảng sợ, sau đó lại càng dính chặt lấy Triệu Đại Vĩ ở bên cạnh hơn.
Trong lòng Triệu Đại Vĩ khẽ rung động, anh ôm lấy Tiền Mỹ Lâm, trong lòng không khỏi cảm thấy hưng phấn và có chút kiên định.
Tiền Mỹ Lâm hơi đỏ mặt nhưng sự khẩn trương khiến cô ấy không thể nào nghĩ đến những điều này được.
Rốt cuộc hai người cũng đi tới bờ sông Thanh Thủy.
Triệu Đại Vĩ bật đèn trên du thuyền, trong phút chốc, du thuyền rực sáng ở trên sông Thanh Thủy yên tĩnh.
Nhìn từ trên bờ, có thể thấy trên thuyền sạch sẽ và ngăn nắp, thậm chí là khá xa xỉ.
"Trời ơi, Đại Vĩ, đây là du thuyền chú mua à?"
Ngoại trừ Triệu Đại Vĩ, Tiền Mỹ Lâm hoàn toàn không nghĩ ra người nào sẽ đặt một chiếc du thuyền sang trọng như vậy ở chỗ này!
Triệu Đại Vĩ kéo Tiền Mỹ Lâm lên thuyền và nói: "Đúng vậy, về sau chiếc thuyền này có thể được dùng để phát triển du lịch.
Đường ra khỏi thôn của chúng ta thật sự không tiện cho du khách tới dạo chơi nhưng ở nơi này, bọn họ không chỉ có thể ngồi thuyền mag còn có thể thưởng thức phong cảnh dọc đường."
Tiền Mỹ Lâm suy nghĩ, cô ấy cũng đồng ý với ý kiến của Triệu Đại Vĩ: "Đại Vĩ, ý tưởng này rất hay, hy vọng có một ngày chị có thể nhìn thấy trên du thuyền toàn là du khách!"
"Sẽ có một ngày như vậy."
Triệu Đại Vĩ và Tiền Mỹ Lâm ngồi xuống ghế sa lon trên du thuyền.
Họ không lái thuyền mà chỉ lẳng lặng ngồi ở trong, quả thật vô cùng bình yên.
Mà ở trong bầu không khí yên tĩnh này, Tiền Mỹ Lâm suy nghĩ rất nhiều.
Lúc này, cô ấy chợt phát hiện ra rằng có Triệu Đại Vĩ ở bên cạnh thật tốt!
Không biết tại sao, bây giờ mỗi lần nhìn thấy Triệu Đại Vĩ, cô ấy đều cảm thấy vô cùng yên tâm, giống như con thuyền nhỏ đang ở trong bão táp lại tìm được một bến cảng có thể dựa vào.
"Đại Vĩ..."
Đột nhiên Tiền Mỹ Lâm nói.
"Chị dâu, sao vậy?"
"Không có gì."
Tiền Mỹ Lâm đỏ mặt, mặc dù không nói ra lời trong lòng nhưng cô ấy có cảm giác rằng Triệu Đại Vĩ chắc chắn có thể đoán được điều mình muốn nói.
Triệu Đại Vĩ thuận thế ôm Tiền Mỹ Lâm vào trong ngực.
Tiền Mỹ Lâm khẽ đẩy anh ra, đỏ mặt nói: "Chị là chị dâu của chú."
"Chị...!vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng."
Thật ra Tiền Mỹ Lâm thích Triệu Đại Vĩ nhưng bởi vì thân phận nên từ đầu đến cuối, cô ấy không thể nào phá vỡ rào cản này.
"Chị dâu, tôi tôn trọng suy nghĩ của chị."
Sau khi anh trai rời đi, Triệu Đại Vĩ được Tiền Mỹ Lâm nuôi lớn, cho nên anh sẽ không bắt Tiền Mỹ Lâm làm bất cứ chuyện gì mà hoàn toàn tôn trọng cô ấy.
"Cám ơn Đại Vĩ."
Tiền Mỹ Lâm thở phào nhẹ nhõm.
Thật ra nếu tối nay Triệu Đại Vĩ vô cùng kiên trì, nói không chừng cô ấy sẽ trở thành người phụ nữ của anh.
Thế nhưng Triệu Đại Vĩ lại nói tôn trọng, điều này khiến trong lòng cô ấy vô cùng hỗn loạn.
"Tiền Mỹ Lâm, sao mày lại hư hỏng như vậy!"
Nghĩ đến việc bản thân muốn Triệu Đại Vĩ ngang ngược hơn chút nữa, Tiền Mỹ Lâm lập tức cảm thấy mình thật không biết xấu hổ, chính là một người phụ nữ hư hỏng.
Thấy bầu không khí hơi lúng túng, Triệu Đại Vĩ chủ động đi lái thuyền: "Chị dâu, tôi lái thuyền dẫn chị đi thưởng thức phong cảnh dọc đường."
"Được!"
Vì vậy, Triệu Đại Vĩ lập tức chạy lên du thuyền, thuận tiện bật tất cả đèn và điều hòa.
Trong chớp mắt, gió đêm mang đến sự mát mẻ, bầu không khí và hoàn cảnh tuyệt vời tới cực điểm.
Sau một chuyến tham quan, tim Tiền Mỹ Lâm cũng đập bình bịch.
"Vui không?"
Triệu Đại Vĩ hỏi.
"Vui!"
Có điều bởi vì hiện tại thật sự khá muộn nên Triệu Đại Vĩ đã lái thuyền về nhà!
...!
Ngày hôm sau, Triệu Đại Vĩ đã hái nấm xong từ sáng sớm, sau đó chuyển nấm lên tàu chở hàng lớn với Vương Đại Trụ.
Triệu Tam Đức lấy được rất nhiều cá, ông ta bảo đám người Lương Thu Võ cùng đưa cá đến sông Thanh Thủy.
Lương Thu Võ nói: "Mấy trăm cân cá đấy, có thể chứa đủ không?"
"Anh nói nhảm à, nếu không chứa nổi thì tôi mua tàu chở hàng này làm gì?"
Triệu Đại Vĩ vỗ mạn thuyền: "Mang lên đây đi, không sao, chắc chắn có thể vận chuyển được."
Ngày hôm qua, bọn họ chỉ dùng ba chiếc thuyền nhỏ để vận chuyển hàng nên phải chở đi chở lại hai chuyến mà bây giờ bọn họ có một chiếc tàu chở hàng lớn nên chỉ cần đi một chuyến là đủ rồi, tiết kiệm thời gian, tiết kiệm sức lực, dễ dàng hơn không biết bao nhiêu.
Lương Thu Võ nhìn tất cả số cá đều được chuyển lên thuyền, trên thuyền cũng không có dấu hiệu nguy hiểm gì thì lập tức gật đầu: "Vẫn là tàu chở hàng tốt, thât sự không phí tiền!"
"Đại Trụ, anh và Thu Võ lái tàu chở hàng đến tỉnh lộ, sau đó bên kia sẽ có xe tới giúp đỡ."
Triệu Đại Vĩ phân phó.
"Không thành vấn đề."
Chờ đám người Lương Thu Võ rời đi, Triệu Đại Vĩ quay đầu nhìn về