"Chị dâu." Tay bị kéo lại khiến Triệu Đại Vĩ hơi xấu hổ, anh cười mà nói: "Chị..."
"Chị cho chú một sợi dây bình an."
Dây bình an là một sợi dây màu đỏ buộc trên cổ tay, người xưa cho rằng đeo sợi dây này lên tay thì có thể mang lại bình an cho người đeo.
Tiền Mỹ Lâm cũng là một người mê tín nên phải đeo sợi dây này lên tay Triệu Đại Vĩ thì cô ấy mới yên tâm.
"Tôi đi đây."
Trong lòng thấp thỏm hồi lâu mà cuối cùng lại kết thúc một cách vô vị như vậy khiến Triệu Đại Vĩ cảm thấy dù được Long Nữ truyền thừa nhưng lòng dũng cảm của bản thân lại vô dụng đến kỳ lạ.
Nếu thực sự có gan thì anh đã ôm lấy Tiền Mỹ Lâm mà nói: "Có thể làm vợ anh được không?" rồi.
Dĩ nhiên đây cũng chỉ là giả tưởng huyễn hoặc nhất thời nảy sinh trong đầu anh mà thôi.
Triệu Đại Vĩ cầm mấy cái túi da rắn rồi đi về phía núi Đảng Khấu.
Trên đường đi, anh có cảm giác dường như có người đang đi theo mình.
Khẽ nhếch khóe miệng, nhờ vào khứu giác nhạy bén nên Triệu Đại VĨ ngửi thấy một hơi thở vô cùng quen thuộc.
Anh không để ý đến người đang bám đuôi mình mà đi vào núi Đảng Khấu một cách thoải mái.
"Cậu ta vào núi thật kìa."
Ngô Lương Đông lặng lẽ đi ra từ phía sau một cây đại thụ, nhìn rõ hướng mà Triệu Đại Vĩ đi vào trong núi thì tiếp tục bám theo anh, đi sâu vào trong.
Vù vù.
Đi chưa được mươi bước mà ông ta đã thấy trong núi có rất nhiều muỗi.
Hơn nữa xung quanh còn rất u ám khiến ông ta nhớ đến lúc còn nhỏ đã được nghe rất nhiều chuyện ma quỷ liên quan đến núi Đảng Khấu, vậy là ông ta quyết định quay trở về.
"Rốt cuộc thì cái thằng Triệu Đại Vĩ đó có cách gì mà có thể đi thẳng vào như vậy nhỉ?" Trong lòng Ngô Lương Đông vừa sốt ruột lại vừa đố kỵ.
Cũng không riêng gì ông ta mà thực ra từ khi tin đồn Triệu Đại Vĩ có thể bình yên trở về từ núi Đảng Khấu, lại còn có thể buôn bán kiếm được một số tiền lớn truyền đi khắp thôn thì toàn bộ dân làng đều trở nên khẩn trương, ai cũng muốn vào núi tìm vận may cho mình.
Nghĩ một chút mà xem, Triệu Đại Vĩ chỉ vào núi đúng một lần mà đã có thể kiếm được ít nhất là ba, bốn vạn.
Số tiền đó bằng thu nhập cả một năm của rất nhiều người.
Nhưng Ngô Lương Đông là kẻ sợ chết nên ông ta không dám đi sâu vào trong nữa.
"Tiếc thật đấy, đi thêm một đoạn nữa thì ông chết chắc rồi." Triệu Đại Vĩ cố tình dẫn Ngô Lương Đông đến chỗ có nhiều muỗi nhất.
Tiếc rằng ông ta là kẻ vô dụng, không dám theo sát anh.
Triệu Đại Vĩ cũng không quan tâm lắm đến mấy chuyện nhỏ nhặt như thế này.
"Nấm ơi, tao tới rồi đây."
Lần trước tới đây hái cỏ linh chi, Triệu Đại Vĩ cũng phát hiện được một số lượng lớn nấm dại, thân cao lại mập mạp, trông có vẻ khá ổn.
Nhưng anh cũng không hái vội mà thử xem có thể gọi linh mưa đến được hay không.
"Mây tụ mưa đến!"
Sau khi anh đọc pháp quyết thì có vài hạt linh mưa rải nhẹ trên bề mặt nấm, vậy là sau đó, những cây nấm ấy càng mập, càng trắng hơn, tốc độ sinh trưởng có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
"Mẹ kiếp, nếu cứ như thế này thì chắc chắn có thể bán được giá hời."
Dù rất phấn chấn nhưng anh cũng bắt đầu hái một cách cẩn thận.
"Nấm rất dễ hỏng, lần sau mình phải cầm theo sọt để tránh việc nấm bị đè dập mới được."
"Ôi, nhiều thật đấy."
"Cứ có cảm giác hái không xuể."
Chẳng mấy chốc mà Triệu Đại Vĩ đã hái đầy bốn túi da rắn.
Nhưng dĩ nhiên vì sợ nát nên bốn túi của Triệu Đại Vĩ cũng chỉ được lấp đầy một nửa mà thôi.
Mỗi túi nặng khoảng hai mươi cân.
"Về thôi."
Lần này bán ra chỉ để thử nghiệm xem giá cả thị trường thế nào, nếu ổn thì anh sẽ bán tiếp nhưng nếu giá thấp quá thì anh sẽ quay về bán cỏ linh chi, kiếm được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu.
Triệu Đại Vĩ ra khỏi núi.
Ai ngờ oan gia ngõ hẹp, anh vừa ra khỏi núi thì thấy Ngô Lương Đông đang ngồi dưới một gốc cây, dùng lá cây quạt quạt một cách nhàm chán.
"Triệu Đại Vĩ, mạng cậu lớn thật đấy, lại đi ra một cách bình yên vô sự rồi." Ánh mắt của Ngô Lương Đông đỏ lên vì đố kỵ.
Nhìn bốn cái túi da rắn căng phồng trên tay Triệu Đại Vĩ mà ông ta thèm chảy nước miếng.
"Dĩ nhiên là tôi phải bình yên rồi, nhưng mà trưởng thôn này, ông lớn tuổi như vậy mà còn lên núi làm gì, không sợ bị côn trùng cắn nhiễm bệnh à?"
Chướng khí trong núi Đảng Khấu mạnh đến mức chết người nhưng không có nghĩa đứng ngoài núi là sẽ được an toàn.
Trong núi có rất nhiều côn trùng nhiễm độc, nếu bị chúng cắn thì thanh niên may ra còn chống đỡ