“Đi nhanh đi nhanh.” Bảo vệ đuổi Triệu Đại Vĩ ra cửa khách sạn.
Triệu Đại Vĩ thở dài, cảm thấy việc tới tận cửa chào hàng đúng là không nên, nếu có cách khiến bọn họ cầu xin anh bán nấm cho bọn họ thì tốt biết bao.
“Không được, phải nghĩ biện pháp thôi.” Triệu Đại Vĩ nói.
Triệu Đại Vĩ vừa mới đi thì Lâm Tuyết Nhã cũng tới cửa khách sạn: “Anh Lưu, tôi có chuyện muốn nhờ anh hỏi hộ.”
Người bảo vệ vừa mới đuổi Triệu Đại Vĩ đi họ Lưu, gọi là anh Lưu.
Anh Lưu nghe vậy thì vừa mừng vừa lo: “Tổng giám đốc Lâm, cô có chuyện gì thì cứ nói, tôi nhất định sẽ giúp đỡ.”
“Ừm, tôi nghe nói nhà anh ở trong núi đúng không?”
“Đúng vậy, một ngọn núi rất lớn.”
“Vậy thì anh Lưu có thể giúp tôi hỏi xem ở chỗ các anh có người thu mua nấm dại không, bảo người đó mua một ít nấm dại cho khách sạn của chúng ta.”
“Hả?”
Nghe thấy lời nói của Lâm Tuyết Nhã, anh Lưu bảo vệ thoáng giật mình, đột nhiên nghĩ tới cái tên nông dân vừa nãy, trên lưng đeo bốn túi da rắn rất bẩn, muốn vào bán nấm dại!
“Tôi nói là tôi muốn nhờ anh hỏi một chút xem có người có thể thu mua nấm dại với số lượng lớn hay không.” Lâm Tuyết Nhã nói.
Sắc mặt anh Lưu bảo vệ vừa xấu hổ vừa khó coi như màu gan lợn.
“Anh Lưu, có thể tìm được người như thế không?” Lâm Tuyết Nhã tiếp tục hỏi.
Nhưng mà anh Lưu không trả lời Lâm Tuyết Nhã mà lại chạy như điên ra bên ngoài!
Triệu Đại Vĩ mang bốn túi nấm để nhẹ lên moto ba bánh.
Sau đó, anh đạp chân ga, chuẩn bị đi sang chợ bên kia để thử vận may.
“Đợi đã! Người anh em, chờ đã!”
Anh Lưu bảo vệ sốt ruột hô to, sợ Triệu Đại Vĩ đạp chân ga một cái thì sẽ rời đi ngay trước mặt anh ta.
Triệu Đại Vĩ kinh ngạc quay đầu.
“Có chuyện gì sao?”
“Ngại quá, người anh em này, chỗ chúng tôi có mua nấm dại.
Đúng rồi, cậu có chắc đây là nấm dại không?” Anh Lưu bảo vệ liên tục giải thích, sau đó hỏi.
Triệu Đại Vĩ xuống khỏi xe máy, nói với vẻ kiêu ngạo: “Đương nhiên là nấm dại, chẳng lẽ anh nghĩ tôi cho rằng các anh đều là người mù sao?”
“Vậy thì tốt!” Anh Lưu bảo vệ tiếp tục giải thích: “Thật xin lỗi, thái độ lúc nãy của tôi không tốt, tôi sai rồi.
Vừa nãy Tổng giám đốc của tôi nói là cần mua nấm dại, tôi dẫn anh đi gặp Tổng giám đốc rồi anh bàn giá cả với giám đốc đi.”
Vốn dĩ Triệu Đại Vĩ còn muốn dọa tên bảo vệ này nhưng thấy thái độ của đối phương khiêm nhượng như vậy, sự khó chịu trong lòng cũng giải tỏa được một ít.
“Đi.”
Triệu Đại Vĩ cầm túi nấm ở trên xe lên rồi thuận miệng nói với bảo vệ: “Người anh em, anh giúp tôi trông chừng xe moto này, đừng để người ta trộm mất.”
Mặt của anh Lưu bảo vệ lập tức đen xì.
Buồn cười, ai thèm lấy cái xe môtô của anh chứ!
Triệu Đại Vĩ cầm theo túi nấm đi vào cửa khách sạn Trường Ca Thái Vi lần nữa.
Vừa mới bước vào cửa, Triệu Đại Vĩ đã nhìn thấy một người đẹp cực phẩm, làn da siêu trắng, khuôn mặt vô cùng xinh đẹp, mặc áo sơ mi trắng, phía dưới là chiếc váy trùm mông, dáng người uyển chuyển thướt tha, cặp đùi mượt mà thẳng tắp.
Bị choáng ngợp trước vẻ đẹp của đối phương, Triệu Đại Vĩ nhanh chóng nhận ra người này là ai.
Đây chính là người đẹp mà hôm qua anh đã cứu.
Anh còn nhớ rõ tên của đối phương chính là Lâm Tuyết Nhã!
Lâm Tuyết Nhã thấy người tới là Triệu Đại Vĩ thì vô cùng ngạc nhiên.
Cái này gọi là đi mòn thiết hài tìm không thấy, vô tình bắt được chẳng tốn công!
Hôm qua, sau khi Triệu Đại Vĩ rời đi, cô ấy đã rất tự trách, không ngờ hôm nay Triệu Đại Vĩ lại tự mình tới cửa.
.
truyen bjyx
“Em trai Đại Vĩ, cậu đến tìm tôi sao?” Lâm Tuyết Nhã mặc kệ túi da rắn bị bẩn, lập tức nắm chặt tay của Triệu Đại Vĩ.
Triệu Đại Vĩ lắc đầu: “Hóa ra chị Tuyết Nhã cũng ở đây, nhưng tôi không đến đây tìm chị.”
“Cậu không đến đây tìm tôi?” Lâm Tuyết Nhã bỗng cảm thấy bản thân đang tự mình đa tình.
“Ừm, tôi đến tìm quản lý của khách sạn này.”
Triệu Đại Vĩ vừa nói xong, bảo vệ cũng vừa chạy vào từ phía sau: “Tổng giám đốc Lâm, người anh em này có nấm dại, vừa nãy tôi chạy ra ngoài là để gọi anh ta.”
Triệu Đại Vĩ kinh ngạc nhìn Lâm Tuyết Nhã.
Lâm Tuyết Nhã vui vẻ bật cười nói: "Xem ra cậu vẫn đang tìm tôi."
"Em trai Đại Vĩ, đi với tôi, chúng ta đến văn phòng rồi từ từ nói chuyện."
Nhìn thấy Lâm Tuyết Nhã quen thuộc với Triệu Đại