Thấy Lý Vũ Mai kiên trì, Triệu Đại Vĩ cũng không nói gì nữa.
Lý Vũ Mai lập tức bắt đầu nấu cơm.
Triệu Đại Vĩ nói để em làm đi, nhưng lại bị Lý Vũ Mai nhẹ nhàng đẩy ra, tỏ vẻ sao cô lại có thể để khách nấu cơm được.
Tầm tám giờ ba mươi phút tối, Lý Vũ Mai dọn một bàn thức ăn phong phú lên.
Trên bàn cơm, Lý Vũ Mai cũng hỏi thăm về cuộc sống những năm qua của Triệu Đại Vĩ.
"Bây giờ em đã là chủ quán rượu rồi à?" Lý Vũ Mai sợ hãi than, nói: "Xem ra em không đi học đại học là đúng, em đã tìm được một con đường thích hợp với bản thân rồi."
"Hơn nữa, sợ là giờ cũng chẳng có ai trong số mấy bạn học lên đại học kia có thể vượt qua em được!"
Lý Vũ Mai nói tiếp: "Tương tự, dù là cha mẹ phụ huynh của mấy bạn học ấy cũng chẳng có mấy ai so được với em, huống chi là mấy học sinh kia."
Phụ nữ đều thích kẻ mạnh, hoặc người giàu có tài hoa, cả Lý Vũ Mai cũng không ngoại lệ.
Phát hiện Triệu Đại Vĩ chỉ dùng sức bản thân đã cải biến được cuộc sống, trở thành ông chủ khách sạn, Lý Vũ Mai cũng vô cùng chấn động, cảm giác trong lòng cô cũng không khỏi có chút rung động đối với Triệu Đại Vĩ.
Thế nhưng Lý Vũ Mai không phải loại phụ nữ tùy tiện kia, tất nhiên cô sẽ không thể nào tùy tiện nói cảm giác này ra miệng.
"Đúng rồi, cô Vũ Mai này, trong nhà của cô chỉ có một mình cô thôi sao?" Triệu Đại Vĩ thấy trên bàn phòng khách có ảnh của một nhà Lý Vũ Mai, nhưng hiện tại lại không có ai ở nhà.
Lý Vũ Mai thầm nghĩ chẳng biết Triệu Đại Vĩ hỏi câu này có ý đồ gì hay không.
Trên khuôn mặt xinh đẹp hiện lên vẻ căng thẳng và ngượng ngùng, cô nói: "Cô ly hôn với chồng rồi, gần đây lại bị bệnh, vậy nên vì con, cô tạm thời đưa con cô đến chỗ cha của nó."
Nói xong, cô lại nhỏ giọng bổ sung một câu: "Tối nay chỉ có hai ta, không có người khác."
"Ra là như thế." Triệu Đại Vĩ nghe vậy thì lập tức cảm giác tim anh có hơi loạn nhịp.
Sau khi ăn xong.
Lý Vũ Mai nói: "Đại Vĩ, cô dọn dẹp phòng cho em, em nằm phòng cô ngủ đi, cô sẽ qua phòng con cô ngủ."
"Không cần đâu ạ, cô, em vẫn nên trở về một chuyến, trong thôn còn rất nhiều chuyện cần em phải sớm xử lý."
"Là thế à…" Lý Vũ Mai bất giác cảm thấy thật tiếc.
"Cũng được, vậy cô tiễn em xuống lầu."
Lý Vũ Mai tiễn Triệu Đại Vĩ xuống lầu, tiện thể gọi một chiếc taxi cho Triệu Đại Vĩ.
Chờ Triệu Đại Vĩ đi rồi, Lý Vũ Mai lập tức cảm thấy cả phòng thật vắng, đời người cứ cô quạnh như tuyết.
Lại nghĩ đến cảnh Triệu Đại Vĩ châm cứu cho cô hôm nay, cảm giác cô quạnh kia lại càng thêm nổi sóng, kéo đến ào ạt.
…
Triệu Đại Vĩ đi theo đường cái về nhà.
Vì con đường về thôn còn chưa được sửa sang xong, vậy nên Triệu Đại Vĩ phải quanh quẩn theo trong núi một lúc, cuối cùng mới về đến nhà.
Tầm hai ngày sau.
Lý Vũ Mai tự mình gọi điện cho Triệu Đại Vĩ, dùng giọng cực kỳ ngọt ngào nói: "Đại Vĩ, cô đã tìm được ghi chép về chuyện tương tự trong hồ sơ huyện rồi."
"Theo hồ sơ huyện nói, trong thời Vạn Lịch triều Minh, bên chúng ta có một tú tài, ở trong núi lớn, yêu một cô gái khác ở ngoài núi, nhưng lại vấp phải sự phản đối của người nhà đối phương."
"Sau đấy cô bé kia bệnh chết rồi, tú tài nghe tin, cũng đập tường tự tử vì tình.
Nghe nói ở chỗ tú tài chết mọc lên một gốc phong đỏ chót, đến mỗi mùa thu, cây phong đỏ như máu."
"Thế mà thật sự có chuyện xưa như vậy…" Triệu Đại Vĩ cảm thán, nói: "Vâng, em hiểu rồi, cảm ơn cô Vũ Mai!"
"Không cần cảm ơn, còn nữa, cô đã viết một phần bản thảo, giao cho người thân làm nghề khắc đá kia của cô rồi, cô tin rằng rất nhanh sẽ làm xong cái bia đá giả cổ kia thôi."
"Đến đấy, có thể sẽ cần em tự mình đi lấy chút." Lý Vũ Mai nói.
"Được, khi ấy em sẽ lại châm cứu thêm lần nữa cho cô."
"Ừm!" Nghĩ đến còn phải châm cứu, gương mặt xinh đẹp của Lý Vũ Mai lại đỏ lên vài phần.
Cúp điện thoại, Triệu Đại Vĩ nghĩ, diễn trò cũng phải làm cho đủ, anh chuẩn bị ra sau núi nhìn xem có cây phong lá đỏ nào không.
Nếu có thì tốt, nếu không có, vậy anh liền lén lút gieo một quả cây phong đỏ chót.
May là có.
Triệu Đại Vĩ đã thật sự tìm được một gốc cây lá phong đỏ trên chân núi, cũng khá lớn, nhìn