"Chị dâu, chị lại gần đây, tôi nói lại lần nữa." Triệu Đại Vĩ trêu chọc.
Vì Tiền Mỹ Lâm cực kỳ muốn biết, phương pháp mà Triệu Đại Vĩ nói, thế là không hề nghĩ ngợi, lập tức xích lại gần.
Thấy gương mặt xinh đẹp của chị dâu xích lại gần, Triệu Đại Vĩ cười nói: "Chị dâu, không biết chị có thể làm đậu phụ không?"
Tiền Mỹ Lâm có chút mờ mịt: "Chị biết một chút, nhưng đậu phụ làm ra có vẻ khá cứng, người không có sở trường làm đậu phụ, làm ra đậu phụ non."
"Đại Vĩ, chẳng lẽ chú muốn chị dâu đi bán đậu phụ?"
Tiền Mỹ Lâm rất khó xử, cô ấy đoán rằng mình không thể làm thứ này.
Hơn nữa, thật ra trong thôn cũng đã có người bán đậu phụ, thêm cả việc cũng không biết kiếm tiền thế nào, cô ấy không nghĩ mình sẽ giành được mối làm ăn của người ta.
Thấy Tiền Mỹ Lâm vẫn chưa lĩnh hội đượcý của anh, Triệu Đại Vĩ lắc đầu:"Không phải!"
"Chị dâu, sao tôi có thể để chị đi bán đậu phụ."
"Bán đậu phụ như vậy chẳng phải ngày nào cũng phải ăn sao? Tôi từ chối chuyện này."
Tiền Mỹ Lâm: "..."
Cô ấy có hơi mơ hồ: Người ta mua đậu phụ của cô ấy, lại trở thành sờ ngực của cô ấy rồi?
Nói bậy nói bạ!
Mặc dù biết câu nói này không đứng đắn, nhưng được nói ra từ miệng Triệu Đại Vĩ vẫn khiến Tiền Mỹ Lâm không nhịn được, mặt tràn đầy thẹn thùng!
Đáng chết!
Lại bị cái tên nhóc Triệu Đại Vĩ này đùa giỡn!
Mà Triệu Đại Vĩ là người trong cuộc lại bình tĩnh nhìn phản ứng của Tiền Mỹ Lâm, đặc biệt là lúc gương mặt xinh đẹp của Mỹ Lâm đỏ bừng lên khiến Triệu Đại Vĩ cũng không khỏi ôm bụng cười.
"Chị dâu, chị cười lên rất đẹp!"
"Hả?" Tiền Mỹ Lâm hơi nheo mắt lại.
"Giống như đóa hoa mùa xuân vậy." Triệu Đại Vĩ hát một câu.
Thấy Tiền Mỹ Lâm trừng hai mắt, không để ý đến anh nữa, Triệu Đại Vĩ mới vội vàng nghiêm túc nói: "Chị dâu, tôi sẽ không để chị đi bán đậu phụ, vì giá trị của đậu phụ vốn không cao."
"Thứ em bảo chị làm là sản phẩm chế biến của đậu phụ, đậu phụ thối!"
"Ngoài ra để phù hợp với khẩu vị khác nhau của khách hàng, chúng ta còn có thể làm một ít tào phớ bán cho khách hàng uống."
Lúc này Tiền Mỹ Lâm mới hiểu được một chút.
Cô ấy suy nghĩ một chút, cảm thấy chuyện này ít nhất còn tốt hơn việc bán đậu phụ.
Bán đậu phụ còn phải lái xe ba bánh đi khắp thôn thậm chí là trấn trên để chào hàng, nhưng nếu bán đậu phụ thối có thể bày một quầy bán, như vậy tự nhiên sẽ có thôn dân tìm đến.
Chỉ là.
Đậu phụ thối sẽ có ai mua chứ?
Tiền Mỹ Lâm nghĩ đến vấn đề này, tất nhiên Triệu Đại Vĩ cũng biết cô ấy sẽ hỏi chuyện này.
Lúc Tiền Mỹ Lâm muốn hỏi, Triệu Đại Vĩ đã nói: "Vấn đề khó khăn như khách hàng chị dâu không cần lo.
Tôi đã chuẩn bị bắt tay vào thúc đẩy du lịch thôn Đại Long, đến lúc đó sẽ mở rộng tuyên truyền."
"Mở rộng tuyên truyền, lại dựa vào sức hút vốn có của thôn Đại Long chúng ta, chị còn lo không có khách đến thôn Đại Long chơi sao?"
"Đây chỉ là một trong số đó!"
Triệu Đại Vĩ tự tin nói.
Thứ Tiền Mỹ Lâm thích nhất chính là loại tự tin cùng với dáng vẻ bày mưu tính kế này của Triệu Đại Vĩ.
Mỗi khi nhìn thấy Triệu Đại Vĩ chỉ bảo cho mọi người, Tiền Mỹ Lâm đều cảm thấy bái phục anh sâu sắc từ trong lòng.
Thậm chí còn sùng bái!
"Vậy điều thứ hai là gì?" Tiền Mỹ Lâm lại hỏi.
"Điều thứ hai rất đơn giản, tôi cảm thấy nét đặc trưng của thôn Đại Long chúng ta vẫn chưa đủ." Triệu Đại Vĩ nói: "Nét đặc sắc của một nơi luôn luôn không chê nhiều!"
"Sao?"
Tiền Mỹ Lâm là một người phụ nữ thông minh, nghe đến đây cô ấy đã hiểu hết kế hoạch cua Triệu Đại Vĩ.
Cô ấy vui vẻ nói: "Cho nên làm đậu phụ thối cũng là làm nên thương hiệu của thôn Đại Long chúng ta? Đại Vĩ, tài nấu nướng của chú tốt như vậy, đậu phụ thối nhất định sẽ làm cực kỳ ngon!"
"Đến lúc đó chị dâu dùng đậu phụ thối chú dạy chị làm thu hút sự hứng thú của mọi người.
Sau đó mọi người nhất định sẽ người này truyền miệng cho người kia để càng nhiều người biết đến thôn Đại Long chúng ta, ăn đậu phụ thối nhà chúng ta làm!"
"Đại Vĩ không biết chị dâu nói đúng không?"
Tiền Mỹ Lâm cảm thấy cái kế hoạch này cực kỳ tốt!
Trong kế hoạch cô ấy không chỉ