Sắc mặt của Phan Thanh Thanh có phần khó coi, tiếc là bà ta không có chứng cứ chứng minh Nhiếp Tuấn Hào sử dụng thủ đoạn.
Nhiếp Tuấn Hào nhìn Phan Thanh Thanh, thấy thái độ đối với anh ta vẫn không tốt, lạnh lùng nói: “Không nói với tôi thì cô tự cầu phúc đi.”
Nói xong, Nhiếp Tuấn Hào liền xoay người rời đi.
Khương Tử Nhiếp bĩu môi: “Nhiếp Tuấn Hào này là ai vậy, thoạt nhìn thấy rất nham hiểm.
Kiêu ngạo như vậy, anh ta không biết nếu muốn cầu tài, cầu tiến bộ, nhất định nên đặt mình ở chỗ thấp sao?”
Cô ấy còn nói thêm: “Nếu trong lúc tôi thi phát hiện xe có vấn đề, tôi nhất định sẽ nói với ông nội đòi lại công bằng cho tôi!”
Phan Thanh Thanh lắc đầu: “Vô dụng thôi, trong quá trình thi, các xe huấn luyện bên trong đều cũ kỹ rồi, xảy ra một vài vấn đề nhỏ cũng là chuyện thường gặp, chúng ta hoàn toàn không thể truy cứu trách nhiệm.”
Bên cạnh có một ông chú tương đối có kinh nghiệm cũng nói: “Đúng là như vậy.
Địa điểm thi bằng lái xe khác cũng đều có một vài xe chạy không tốt.
Nhưng chỉ cần có kỹ thuật tốt, việc thi đỗ không còn là vấn đề.”
“Nhưng nếu căn cơ không tốt lại thêm xe có vấn đề thì muốn đỗ sẽ có chút khó khăn rồi.”
“Đúng vậy, tôi nghe nói xe số 04, 12, 18 còn có xe số 21 ở đây đều khá tàn.”
“Chúng ta chỉ cần không bốc trúng bốn chiếc xe này xác suất qua môn thứ hai sẽ tăng lên rất nhiều.”
Triệu Đại Vĩ đứng bên cạnh nghe lời nói của chú này trong lòng cũng hiểu sơ sơ.
Xe huấn luyện có vấn đề là hiện tượng bình thường, đụng phải cũng chỉ có thể tự nhận bản thân xui xẻo, mà những người có kỹ thuật tốt gặp phải loại xe này vẫn có thể vượt qua như thường, chỉ là thấy tiếc cho những người có kỹ thuật kém.
Nhưng.
Vấn đề là kỹ thuật của phần lớn người tham gia thi bằng lái xe đều không tốt lắm, vì vậy gặp trúng loại xe có vấn đề này quả thực rất rắc rối.
Triệu Đại Vĩ nghĩ ngợi liền hỏi Phan Thanh Thanh: “Chị Thanh Thanh, có phải chị đã đắc tội với Nhiếp Tuấn Hào này không, không thì sao anh ta lại nhắm vào chị.
Còn nữa, anh ta muốn sử dụng thủ đoạn, vậy chắc chắn anh ta có người ở địa điểm thi bằng lái này có phải không?”
Nói đến đây Phan Thanh Thanh lại càng thêm tức giận.
“Tên Nhiếp Tuấn Hào này lúc trước muốn dụ dỗ nữ học viên thi bằng lái xe bị tôi bắt ngay tại chỗ, còn báo cáo vấn đề này lên trên trường.
Về sau anh ta luôn canh cánh chuyện này trong lòng.”
“Sau này tôi mới biết, Nhiếp Trường Hồng trưởng ban đào tạo lái xe của văn phòng quản lý vận tải là chị ruột của Nhiếp Tuấn Hào, vì vậy cho dù là tôi trình báo thì mọi chuyện vẫn bị ép xuống.”
Triệu Đại Vĩ nhíu mày: “Phòng đào tạo lái xe là làm những gì?”
“Chính là đơn vị chuyên môn quản lý các trường đào tạo lái xe, trực thuộc phòng Quản lý vận tải của Cục Giao thông vận tải.” Phan Thanh Thanh giải thích.
Triệu Đại Vĩ không nói gì.
Một trưởng ban nhỏ bé mà đã có thể làm mưa làm gió như vậy, thật là quan hơn một cấp ép chết người.
“Chị Thanh Thanh, nếu chị của Nhiếp Tuấn Hào là trưởng ban của phòng đào tạo lái xe, vậy bình thường chị làm việc ở đây có thường xuyên bị gây khó dễ không?”
“Cái này thì không có, hơn nữa chuyện kia vốn là do anh ta làm sai, nếu anh ta còn dám nhắm vào tôi, tôi sẽ tiếp tục báo cáo lên cấp trên!”
Triệu Đại Vĩ suy tư một lúc, cũng hiểu được đại khoái tình huống, giây sau đã nở nụ cười nói: “Tôi hiểu rồi, chị Thanh Thanh, chuyện này chị không cần phải lo lắng, một mình tôi có thể giải quyết được.”
“Cậu có thể giải quyết?” Phan Thanh Thanh bỗng nhiên nhớ tới Triệu Đại Vĩ vốn dĩ đã vô cùng tài giỏi, có lẽ còn có cả bối cảnh, vì vậy Triệu Đại Vĩ lên tiếng là có thể chắc chắn chuyện này có khả năng giải quyết thành công.
“Đương nhiên rồi.” Triệu Đại Vĩ gật đầu.
“Được!” Phan Thanh Thanh thở phào nhẹ nhõm: “Nếu đã như vậy, chuyện này giao cho cậu.
Bây giờ chúng ta về khách sạn nghỉ ngơi thôi!”
Mọi người đi tới khách sạn.
Sau đó phân chia phòng.
Triệu Đại Vĩ và Vương Đại Trụ ở một phòng, Khương Tử Nhiếp với thân phận là thiên kim đại tiểu thư nên đương nhiên cô ấy yêu cầu phòng đơn.
Những người còn lại đều là hai người một phòng, số người vừa đủ để chia phòng.
Vương Đại Trụ liền hỏi: “Anh Vĩ, anh định xử lý Nhiếp Tuấn Hào kia như thế nào vậy?”
“Tôi đợi sau này mới xử lý.” Triệu Đại Vĩ cười nói: