Cảm giác được ánh mắt của Triệu Đại Vĩ, Nhiếp Trường Hồng mỉm cười.
Tuy rằng Triệu Đại Vĩ nhỏ tuổi hơn cô ta rất nhiều nhưng được ánh mắt của cậu thanh niên nhìn như vậy cô ta vẫn rất hưởng thụ.
Có điều Nhiếp Trường Hồng cũng không nghĩ nhiều, cô ta biết Triệu Đại Vĩ chỉ đang đánh giá cô ta mà thôi.
Đúng như dự đoán, vài giây sau, anh đã thu lại ánh nhìn của mình.
Nhiếp Trường Hồng tìm đề tài nói: “Triệu thần y, cậu còn trẻ như vậy, nghe nói y thuật rất đỉnh, chẳng lẽ đã học y từ nhỏ sao? Lúc tôi mới gọi điện thoại cho cậu, còn tưởng rằng chắc cậu là một ông già râu tóc trắng phau cơ.”
Triệu Đại Vĩ ngẫm nghĩ câu nói này.
Không khỏi cười khẽ, anh trả lời: “Y thuật không phải nằm ở tuổi tác, chỉ cần đủ năng lực, rất nhiều người khi còn trẻ đã có thể bộc lộ tài năng rồi.”
“Tôi không tính là thần y gì nhưng giỏi hơn các bác sĩ bình thường, tôi khá tự tin về điều này.”
Nhiếp Trường Hồng hơi kinh ngạc!
Lời này nói ra trôi chảy mà trong giọng điệu lại tràn đầy tự tin, thế hệ trẻ ngày nay rất ít gặp được người như vậy.
Cô ta cũng phần nào tán thưởng Triệu Đại Vĩ, cảm thấy anh chắc chắn là thần y, thế nên trong lòng không hề vì tuổi của anh mà xem thường.
Ngược lại, cô ta còn rất kính trọng anh.
Đã đến một tiểu khu của trung tâm thành phố.
Nhiếp Trường Hồng đưa Triệu Đại Vĩ vào nhà.
“Làm phiền anh đã chạy đến đây một chuyến, hơn nữa giờ là giờ cơm tối, hay tôi nấu cơm cho anh ăn trước?”
“Không cần đâu.” Triệu Đại Vĩ khoát tay: “Mà cứ xưng hô như bình thường là được rồi, cô là trưởng bối, tôi là vãn bối, xưng trịnh trọng quá không phù hợp.”
“Vậy được, Triệu thần y nói sao thì cứ thế đi.” Sau khi Nhiếp Trường Hồng đưa Triệu Đại Vĩ vào trong, nhanh chóng kêu Triệu Đại Vĩ ngồi xuống sô pha, còn cô ta đi pha trà.
Triệu Đại Vĩ ngồi trong nhà của Nhiếp Trường Hồng quan sát.
Nhà của Nhiếp Trường Hồng có ít nhất bốn phòng và hai sảnh, diện tích tầm một trăm sáu mươi mét vuông, trang trí hơi xa hoa, không tốn mấy chục vạn chi phí trang trí e là không có được căn nhà như này.
Trong khi anh đang đánh giá ngôi nhà này, Nhiếp Trường Hồng đã bưng trà đến: “Căn nhà này là sau khi chồng tôi phát tài đã mua cho tôi, nhưng giờ ở đây chỉ là cái tổ rỗng của tôi thôi.”
Triệu Đại Vĩ nhận lấy tách trà, nhấp hai ngụm.
“Vì vậy, vấn đề của chị Nhiếp là vô sinh?”
“Triệu thần y đã nhìn ra rồi?” Nhiếp Trường Hồng rất bất ngờ, tuy rằng lúc trước trong lời nói của cô ta có nhắc qua tin tức mấu chốt.
Triệu Đại Vĩ lắc đầu: “Vô sinh, trường hợp bình thường bên ngoài rất khó nhìn ra nhưng chị nói nơi này là cái tổ rỗng của chị, tiếp theo trên tường phòng khách của chị cũng treo một tấm ảnh vợ chồng.”
“Vì vậy tôi đang nghĩ, có lẽ là chị Nhiếp không có con.
Nếu không chồng chị đã sẵn lòng mua cho chị căn nhà xa hoa này, chắc chắn sẽ không để chị sống một mình ở đây.”
“Ngoài ra.”
“Tuy rằng chị Nhiếp ăn mặc trang điểm rất thời thượng, nhưng sắc mặt khá kém, là kết quả của việc phiền muộn lâu dài, cũng là biểu hiện của cuộc sống vợ chồng không hòa thuận.”
Nói đến đây, Triệu Đại Vĩ bỗng dưng im bặt.
Nhiếp Trường Hồng cười khổ ngồi xuống bên cạnh Triệu Đại Vĩ, cảm thán: “Bị Triệu thần y nói trúng hết rồi, không biết Triệu thần y có giải pháp gì không?”
“Tôi đã đến bệnh viện, bác sĩ nói thể chất tôi suy nhược, tử cung lạnh, rất khó mang thai, dù mang thai cũng sẽ bị sảy.”
“Cho nên, dù thụ thai nhân tạo thì tôi cũng không cách nào sinh đứa bé được.”
Cô ta buông lỏng tay: “Vì điều này mà chồng tôi đã tìm phụ nữ bên ngoài, trong công ty tôi cũng thường bị người khác chỉ trỏ.”
Triệu Đại Vĩ có thể hiểu được kiểu tình huống thế này: “Chị đưa tay ra đây, tôi bắt mạch cho chị.”
Sau khi bắt mạch cho Nhiếp Trường Hồng xong, anh lắc đầu: “Thể chất âm hàn, từ nhỏ thể chất chị đã có vấn đề rồi.
Muốn giải quyết căn bệnh này, loại thuốc bình thường rất khó chữa khỏi được.”
“Vậy là không có cách nào chữa được sao?”
Nhiếp Trường Hồng ngồi xụi lơ trên ghế sô pha, hồn phách như thể đã đột ngột rút bay đi mất.
Triệu Đại Vĩ đáp: “Có cách giải quyết!”
“Làm thế nào?”
“Châm cứu!” Triệu Đại Vĩ nói: “Tôi đây châm cứu không phải