Nhà hàng trường dạy lái xe!
Nếu không phải Phan Thanh Thanh nhắc tới, Triệu Đại Vĩ hoàn toàn không biết trong trường dạy lái xe còn có một nơi như vậy.
Nhưng nghĩ đến buổi trưa thường có huấn luyện viên ở lại trường dạy lái xe, vấn đề ăn uống đối với những huấn luyện viên này cũng cần phải giải quyết, cho nên Triệu Đại Vỹ lập tức cảm thấy chuyện này rất bình thường.
Mọi người đi tới nhà hàng của trường dạy lái xe.
Bà chủ nhà hàng cười nói: "Huấn luyện viên Phan, chị đã thi xong bên này rồi hả? Mau ngồi đi."
"Đã thi xong." Phan Thanh Thanh cười nói: "Bà chủ, món ăn bên tôi dọn nhanh lên một chút, đừng để mọi người chờ lâu."
Vì các huấn luyện viên khác cũng mời học viên ăn tối tại nhà hàng của trường dạy lái xe, nên hôm nay nhà hàng sẽ rất bận.
"Được, tôi sẽ cố gắng."
Sau khi đồng ý, bà chủ bắt đầu đi vào phòng bếp gọi chồng bắt đầu chuẩn bị những món ăn mà Phan Thanh Thanh bên này gọi.
Mà Phan Thanh Thanh cũng đã gọi món xong rồi.
Mọi người ngồi tại cái bàn lớn tạo thành một vòng tròn bên trong phòng ăn.
Vì phòng riêng của nhà hàng tương đối nhỏ nên nhìn qua có chút chật chội, hơn nữa hoàn cảnh xung quanh cũng rất bình thường.
Tuy nhiên, bởi vì bầu không khí của bữa tiệc liên hoan này rất tốt nên mọi người cũng không để ý cho lắm.
Không lâu sau, bà chủ bắt đầu mang thức ăn lên.
Mọi người cũng trò chuyện câu được câu không.
Khương Tử Nhiếp thuận tiện nói với Triệu Đại Vĩ: "Đại Vĩ, khi nào thì anh đến nhà tôi? Ông nội của tôi rất nhớ anh đó."
"Gần đây bận rộn nhiều việc cho nên không có thời gian.
Nhưng khi tôi có thời gian rãnh nhất định sẽ ghé qua."
"Còn đang bận chuyện của thôn Đại Long sao?" Khương Tử Nhiếp cũng biết một số chuyện của Triệu Đại Vĩ.
"Đúng vậy, chuyện chúng tôi bên kia cô cũng biết đó, vốn liếng cạn kiết, nhân lực ít ỏi, muốn phát triển không phải chuyện một sớm một chiều, tôi bận rộn như thế nào cô cũng có thể đoán được."
"Ừm, Đại Vĩ anh thực sự quá cực nhọc, phải lo chuyện trong thôn, còn phải lo chuyện của khách sạn." Khương Tử Nhiếp cảm thán, sau đó đổi chủ đề nói: "Nghe nói gần đây thôn Đại Long của các anh có một cái động Kỳ Hợp rất nổi tiếng, tôi muốn đến đó chơi một chút."
"Được, nếu tới thôn Đại Long cô có thể nói với tôi một tiếng, tôi dẫn cô đi một vòng quanh thôn."
"Được." Khương Tử Nhiếp nhớ kỹ những lời này.
Lúc này, thức ăn dần dần được mang lên nhiều hơn, có khoảng sáu bảy món.
Nhưng lại có chuyện bất ngờ xảy ra.
Trong phòng bếp có người kêu to.
Không bao lâu sau, bà chủ liền chạy ra nói: "Thật xin lỗi, chồng tôi bị bỏng...!Có lẽ các món ăn của cô phải đợi thêm chút nữa."
"Bị bỏng?" Triệu Đại Vĩ đứng lên: "Tôi là bác sĩ, để tôi đi xem."
"Cậu học y sao?" Bà chủ vốn còn muốn khách sáo nhưng nghĩ đến chồng bà ta bị thương cũng có chút nghiêm trọng nên lập tức nói: "Vậy cậu nhanh vào xem thử một chút đi."
Triêụ Đại Vĩ lập tức đi theo bà chủ vào trong.
Đến phòng bếp, Triệu Đại Vĩ nhìn thấy một người đàn ông trung niên đang dùng nước lạnh rửa vùng da bị bỏng, vẻ mặt có chút đau đớn.
Triệu Đại Vĩ nói: "Để tôi xem một chút."
Anh đi tới nhìn vào vết bỏng của người đàn ông, nói: "Không phải chuyện gì lớn, nhưng có lẽ hôm nay chú không phụ trách nấu nướng được nữa, sẽ rất đau."
“Không được, việc làm ăn không thể không làm, mọi người đã đặt chỗ từ trước rồi.” Ông chủ từ chối lời đề nghị của Triệu Đại Vĩ.
Triệu Đại Vĩ nói: "Đừng nói chuyện, tôi tiêm cho chú hai mũi, sau đó chú đi ra hiệu thuốc mua một ít thuốc trị bỏng."
"Nhưng mà tất cả mọi người đều đang chờ thức ăn mang lên."
"Không sao, tôi giúp chú nấu ăn là được."
"Cậu?" Ông chủ có chút hoài nghi khả năng nấu nướng của Triệu Đại Vĩ nên muốn từ chối.
Triệu Đại Vĩ nói: "Đừng nhìn tôi như vậy, tài nấu nướng của tôi được kế thừa từ đại sư quốc yến, sẽ không làm mất danh tiếng và thương hiệu của chú."
Ông chủ kinh ngạc mở to hai mắt.
"Đại sư quốc yến?"
"Đúng vậy, sư phụ của tôi đã từng tham gia chuẩn bị quốc yến, hơn nữa cũng là bếp trưởng của quốc yến."
"Thật sao?" Bởi vì cảm thấy quá khoa trương nên ông ta vẫn có chút không tin.
"Tôi tiêm thuốc cho chú, chú nghỉ ngơi trước, chờ tôi làm một món ăn sau đó chú nếm thử xem.
Nếu như được thì chú nhanh chóng đi mua thuốc, không nên lãng phí thời gian."
Tuy rằng long khí của Triệu Đại Vĩ có thể giảm bớt đau đớn, điều trị tình trạng vết thương nhưng nếu như có thuốc phụ trợ thì hiệu quả sẽ tốt hơn.
Ngoài ra, anh giúp đỡ ông chủ không chỉ đơn thuần là vì thấy ông ta đáng thương, mà còn vì đám người Phan Thanh Thanh cũng đang đợi đồ ăn, anh không thể bắt mọi người chờ được.
Mà nhân tiện, anh cũng muốn cho mọi người nếm thử tay nghề của mình, giống như lưu lại một kỷ niệm cho lần tụ họp này.
"Được." Ông chủ miễn cưỡng đồng ý.
Bà chủ thấy được hy vọng từ trên người Triệu Đại Vĩ.
Ít ra công việc kinh doanh của họ đã được cứu vãn.
Hơn nữa, họ còn không khiến khách hàng của mình khó chịu.
Triệu Đại Vĩ nhìn thấy bên cạnh bếp đã chuẩn bị xong mấy món ăn, vì vậy nói: "Chú đang chuẩn bị làm thịt kho tàu sao?"
"Đây là món sở trường của tôi."
Anh bắt tay vào làm, không bao lâu sau thịt kho tàu đã xong.
Mùi thơm bay khắp nơi, trong nháy mắt đã khơi gợi vị giác của ông chủ!
"Này..."
Còn chưa có nếm thử, ông