Đến đồn cảnh sát thị trấn Ngọc Hà, Triệu Đại Vĩ và Triệu Kỳ cùng giải thích mọi chuyện.
Cảnh sát thẩm vấn cả những người qua đường lúc đó, làm chứng cho lời nói của hai người.
Lúc này, cảnh sát thật sự kinh ngạc!
Trong thời gian ngắn, Triệu Đại Vĩ có thể cầm máu cho vết thương nặng trên người Triệu Kỳ, còn có thể đến đây làm biên bản, với năng lực y thuật như này thì khen ngợi một câu thần y cũng không hề quá lố!
“Chúng tôi có thể đi được chưa? Hay là tôi bị tạm giữ?” Triệu Đại Vĩ hỏi.
“Không cần, rất rõ ràng là anh đang phòng vệ chính đáng.
Người ta cầm dao, lại còn là người đông thế mạnh, một mình anh tay không tấc sắt phản kháng mạnh mẽ, sẽ không có chuyện gì đâu.
Cho dù anh có giết người trong tình huống này thì cũng là do bọn chúng tự chuốc lấy.”
Cảnh sát tỏ ý Triệu Đại Vĩ có thể rời đi.
Ngay lập tức, Triệu Đại Vĩ nói với Triệu Kỳ: “Cô muốn về hay vẫn muốn đi thăm người thân?”
Triệu Đại Vĩ đã biết, lần này Triệu Kỳ đến đây thực ra là muốn đi thăm người thân một chuyến chứ không phải vì công việc.
Kết quả, ai mà ngờ lại gặp phải sự tình ấy vào lúc này.
“Hay là đi về đi, tôi không muốn khiến người nhà lo lắng.” Triệu Kỳ cười khổ.
“Vậy tôi đưa cô về.”
Triệu Đại Vĩ dìu Triệu Kỳ lên xe.
Được Triệu Đại Vĩ dìu đỡ, trong lòng Triệu Kỳ có cảm giấc rất đặc biệt và hơi căng thẳng.
Bình thường khi vật lộn với du côn hay thỉnh thoảng huấn luyện, Triệu Kỳ cũng tiếp xúc khá nhiều với đàn ông, nhưng cảm giác được Triệu Đại Vĩ dìu đỡ khác hẳn.
Lên xe.
Triệu Kỳ nói: “Thật sự xin lỗi khi làm phiền anh lãng phí thời gian vào tôi, không giải quyết được việc của mình.”
“Một hai ngày cũng không muộn màng gì, nhưng vấn đề của cô thì không thể chậm trễ dù chỉ một phút.”
Triệu Kỳ cúi đầu, lặng lẽ cười.
“Đúng rồi, Triệu Đại Vĩ, anh lái xe mới này, mới mua à?” Triệu Kỳ bỗng nhớ ra chuyện này: “Xe này của anh rất xịn đấy, vừa nhìn là biết ngay tốn không ít tiền.”
“Máu của tôi làm bẩn xe anh rồi, anh sẽ không tìm tôi đòi tiền bồi thường đấy chứ?” Triệu Kỳ cười đùa.
“Đương nhiên là tìm cô đòi tiền bồi thường rồi.” Triệu Đại Vĩ cũng cười đùa: “Tôi nói cô nghe, xe này của tôi ba bốn trăm vạn, cần ít nhất mười mấy hai mươi vạn mới làm sạch được chỗ ngồi này đấy.”
“Nếu cô không đủ tiền bồi thường thì lấy thân cô ra bồi thường cho tôi cũng được.” Triệu Đại Vĩ cười ha ha.
“Anh mơ đi, có điều, tôi thật sự không đủ tiền bồi thường cho ghế ngồi này của anh, tiền lương của tôi không cao và còn phải nuôi gia đình nữa…” Triệu Kỳ hơi lo lắng về chuyện bồi thường.
“Không cần bồi thường, đùa thôi, rửa một tí là sạch ngay, không thành vấn đề.” Triệu Đại Vĩ giúp Triệu Kỳ yên tâm hơn.
Mất gần một tiếng đồng hồ lái xe mới đến nhà của Triệu Kỳ.
Hóa ra, gia cảnh của Triệu Kỳ cũng bình thường, đều xuất thân từ người dân nghèo.
Những năm trở lại đây, cô ta luôn ra sức nỗ lực vì muốn đem lại điều kiện sống tốt hơn cho gia đình mình.
“Cảm ơn anh, Triệu Đại Vĩ, anh lại giúp tôi lần nữa rồi.” Sau khi xuống xe, Triệu Kỳ cảm thấy rất ngượng ngùng.
“Cô cảm ơn nhiều quá rồi đấy.” Triệu Đại Vĩ phẩy tay: “Cô tĩnh dưỡng cho tốt đi, tôi về đây.”
“Không vào nhà ngồi à?” Triệu Kỳ hỏi.
“Thôi, cô nghỉ ngơi đi.”
Triệu Đại Vĩ xua tay, sau đó lái xe về nhà.
Đến tối, Triệu Kỳ gọi điện tới, nói: “Triệu Đại Vĩ, tôi nhận được tin tức của bên Ngọc Hà, thực ra, đám người chúng ta đánh trả hôm nay chính là người mà chúng ta đã làm án trên thị trấn Thanh Thủy vào ngày hôm qua.”
“Vẫn chưa kịp xử lý tang vật của chúng, có khả năng truy cứu lại được.” Triệu Kỳ nói.
“Thật sao?” Triệu Đại Vĩ gật đầu: “Được, tôi sẽ nói chuyện này với thôn dân.”
Tắt điện thoại, Triệu Đại Vĩ nói chuyện này với Tôn Hồng Hồng.
Ngay tức khắc, Tôn Hồng Hồng phấn khích nhảy cẫng lên: “Anh Đại Vĩ, anh giỏi quá!”
Mẹ của Tôn Hồng Hồng, Trịnh Lệ Cúc cũng kích động khôn nguôi.
...!
Chậm mất một ngày, sáng sớm thức dậy, Triệu Đại Vĩ tiếp tục lên đường, vội vã đi đến thị trấn Ngọc Hà.
Anh đã dùng linh thủy lau sạch vết máu trên xe, chiếc xe bây giờ vô cùng sạch sẽ, không có mùi gì.
Có điều, việc anh đi đến thị trấn Ngọc Hà đã khiến giới truyền thông muốn đến phỏng vấn Triệu Đại Vĩ bị vồ hụt một vố.
Hóa ra, sự việc ngày hôm qua đã tạo nên một chấn động nho nhỏ ở Phong Lâm.
Truyền thông của Phong Lâm cũng muốn phỏng vấn Triệu Đại Vĩ - người đã “lấy một chọi mười”.
Tiền Mỹ Lâm chỉ