Triệu Đại Vĩ gõ cửa theo phép lịch sự, bởi vì cửa mở cho nên khi cô gái xuất hiện, Triệu Đại Vĩ liền nhìn thấy bóng dáng đối phương trước tiên.
Cô gái tầm mười bảy, mười tám tuổi, mặc chiếc váy dài in hoa, cổ áo chữ V, dáng chuẩn với mái tóc dài.
Vẻ ngoài của cô ta không quá tinh tế, xinh đẹp nhưng đây chính là lý do trông cô ta có vẻ mộc mạc thuần khiết.
Nếu như trang điểm một chút, cô ta cũng xem như là một mỹ nữ trưởng thành.
“Xin hỏi anh tìm ai vậy?” Cô gái nhìn Triệu Đại Vĩ rất xa lạ, ánh mắt đảo quanh người Triệu Đại Vĩ, cô ta không nhận ra Triệu Đại Vĩ.
Triệu Đại Vĩ đáp: “Tôi đang tìm Tăng Quảng Hiền, ông chủ Tăng.”
“Anh tìm cha tôi?” Cô gái nói: “Cha tôi lên núi rồi, mất khá lâu mới về.”
“Xin hỏi, anh tìm cha tôi có chuyện gì?” Cô gái lịch sự hỏi.
Triệu Đại Vĩ nói thật: “Tôi tên Triệu Đại Vĩ, chủ khách sạn.
Tôi tìm cha cô là muốn hỏi thăm về ếch đá.”
“Không phải gần đây ếch đá Ngọc Hà đang nổi sao? Nghe nói ếch đá Ngọc Hà đều đã bị người ta đặt hàng hết rồi.
Chỉ có nhà cô có khả năng chưa ký hợp đồng với các khách sạn khác.”
Cô gái trợn tròn mắt, trong ánh mắt mang theo chút kinh ngạc.
“Thật sự nhà chúng tôi chưa ký hợp đồng.
Nếu anh muốn tìm cha tôi ký hợp đồng, tôi có thể đưa anh lên núi.”
Theo cô ta thấy, nếu thật sự ký được hợp đồng bán ếch đá, thì cuộc sống của bọn họ hoàn toàn có chỗ dựa rồi.
Mặc dù, cơ hội này không quá lớn.
Cô ta cũng ôm lòng muốn thử.
Cô gái đưa Triệu Đại Vĩ ra ngoài, nhưng vừa đi ra cô ta liền chú ý đến xe và biển số xe của Triệu Đại Vĩ, hơi bất ngờ trong lòng.
Sau đó, Triệu Đại Vĩ mới biết cô gái tên là Tăng Lan, vừa tốt nghiệp cấp ba, không thi đậu đại học, chuẩn bị lên thành phố làm thuê.
Do Tăng Lan biết Triệu Đại Vĩ là chủ khách sạn, cô ta buột miệng hỏi: “Anh Triệu, anh là chủ khách sạn, bên anh còn tuyển người không?”
Triệu Đại Vĩ cười hỏi: “Cô muốn làm việc trong khách sạn à? Nếu nói về lương ở khách sạn, có lẽ không cao lắm.”
Tăng Lan thở dài: “Tôi không đậu đại học, gia đình không có tiền để cho tôi học nghề, tôi cũng không còn lựa chọn nào khác, được làm việc trong khách sạn là tốt rồi.”
Triệu Đại Vĩ nhìn dáng vẻ của Tăng Lan, đành đáp: “Không thành vấn đề, cho dù không đậu đại học, chỉ cần cô cố gắng, sẽ có một lối đi.”
“Cô đến khách sạn Trường Ca Thái Vi ứng tuyển đi, chỉ cần không làm ẩu làm càng, báo tên tôi chắc chắn đậu.
Gần đây khách sạn Trường Ca Thái Vi quả thực thiếu người.”
Tăng Lan không nhịn được kêu lên: “Anh Triệu, chẳng lẽ anh là ông chủ của khách sạn Trường Ca Thái Vi sao?”
“Ừm, là tôi.”
“Đỉnh vậy!” Tăng Lan không khỏi sùng bái Triệu Đại Vĩ.
Đang nói chuyện, đường núi hơi khó đi cộng thêm việc mặt đất chắc vì mưa nhỏ mà hơi trơn.
Xoẹt!
Tăng Lan trượt chân.
Triệu Đại Vĩ nhanh chóng đỡ lấy Tăng Lan: “Cô không sao chứ?”
“Không sao, cám ơn anh!” Mặt Tăng Lan hơi đỏ, bởi vì vừa rồi tay của Triệu Đại Vĩ chạm vào nách cô ta, suýt chút nữa đụng phải chỗ kín của cô ta.
Triệu Đại Vĩ đợi Tăng Lan đứng vững mới buông ra, khuôn mặt già nua cũng hơi nóng.
Cuối cùng.
Tăng Lan đã đưa Triệu Đại Vĩ đến khe núi.
Tăng Quảng Hiền đang bận rộn cho ếch đá ăn.
“Cha!” Tăng Lan gọi lớn, cô cũng không biết vị trí chính xác của Tăng Quảng Hiền, cũng may hét lên một tiếng là được.
“Cha ở đây!”
Tăng Quảng Hiền nghe thấy tiếng, biết Tăng Lan mới lên núi liền đi tìm Tăng Lan.
Cuối cùng Triệu Đại Vĩ cũng nhìn thấy Tăng Quảng Hiền.
Ông ta chính là một người nông dân thuần túy, hơi đen, da nhăn nheo, khuôn mặt mang theo sự mệt mỏi.
Khi Tăng Quảng Hiền nhìn thấy Triệu Đại Vĩ, ông ta nghĩ đó là bạn trai của Tăng Lan, vô cùng ngạc nhiên: “Tiểu Lan, đây là bạn trai của con à?”
Phì!
Ngay lập tức, mặt Tăng Lan đỏ ửng: “Cha, đừng nói nhảm, đây là anh Triệu Đại Vĩ, chủ khách sạn Trường Ca Thái Vi.”
“Khách sạn nào?”
Mặc dù Tăng Quảng Hiền là nông dân, thường ở trong núi nhưng ông ấy đã từng nghe đến tên khách sạn Trường Ca Thái Vi.
“Khách sạn Trường Ca Thái Vi.” Triệu Đại Vĩ nói.
Tăng Quảng Hiền càng thêm kinh ngạc, trợn to hai mắt, có chút không tin, có chút kinh ngạc, lại có chút hưng phấn!
“Ông chủ Triệu? Anh tìm tôi có chuyện gì?” Tăng Quảng Hiền hơi kích động.
Suy cho cùng, một chủ khách sạn chưa từng quen biết đến tìm ông ta thì chỉ vì một chuyện mà thôi.
Triệu Đại Vĩ nói ngắn gọn.
Tăng Quảng Hiền đáp luôn: “Con ếch đá của tôi lớn hơn ếch đá của người khác, nhưng nó có vị hơi tanh mùi