Hiển nhiên đối với lời nói của Triệu Đại Vĩ, Ngô Thanh Sơn có hơi bất ngờ không kịp chuẩn bị.
Nhưng anh ta không thể không đáp lại.
Anh ta nghi ngờ nhìn về phía Triệu Đại Vĩ, giả vờ như rất hứng thú nói: “Ồ? Không biết đó là quà gì?”
Trong lòng anh ta cũng có dự cảm không lành.
Đến nỗi, anh ta mơ hồ cảm thấy, Triệu Đại Vĩ này chắc chắn đang lừa anh ta vào tròng.
Triệu Đại Vĩ cười nói: “Thật ra cũng không phải quà gì đặc biệt hay ho cả.
Chính là rượu thuốc mà lần trước tôi đã nhắc với anh.”
“Lần trước tặng cho mẹ anh, rượu thuốc này đã được điều chế đặc biệt, khá thích hợp với phụ nữ, nhưng cũng có rượu thuốc thích hợp với đàn ông.”
“Chỉ cần uống rượu thuốc này, Ngô thiếu, tôi cam đoan thân thể của anh sẽ càng ngày càng khỏe mạnh, ít nhất trong vòng ba năm sẽ không suy nhược!”
Lời nói này khiến Lý Ngưng Tuyết ở bên cạnh đỏ mặt.
Ngô Thanh Sơn lại có hơi mất hứng, đặc biệt là khi nhắc đến chuyện lần trước, anh ta lại càng mất hứng.
Lần trước anh ta uống rượu thuốc Triệu Đại Vĩ cho mẹ anh ta, kết quả dẫn đến đau bụng hết một ngày, cả người như sắp tàn phế.
Hôm nay nhắc lại chuyện xưa, trong lòng anh ta lập tức hận đến nghiến răng.
Thế nhưng.
Anh ta không ngờ rằng chính là Chu Dao Thiên và Đàm Lâm Quân cảm thấy vô cùng hứng thú đối với rượu thuốc trong lời của Triệu Đại Vĩ!
Chu Dao Thiên suy tư một chút, nhịn không được nói: “Triệu tổng, rượu thuốc mà anh nói có phải là rượu thuốc Nguyên tổng trân tàng? Cái này tôi đã từng nghe cha tôi nói qua, rượu thuốc này vô cùng lợi hại!”
“Không sai, cha tôi cũng từng nói!”
Mặt Đàm Lâm Quân đỏ tía tai kích động nói ra: “Tôi nói với anh, lúc ấy cha tôi nghĩ dùng năm trăm vạn, mua một lọ rượu thuốc Nguyên tổng trân quý, kết quả Nguyên tổng lại không bán! Nói là giá trị của rượu thuốc này vượt qua năm trăm vạn!”
Xoạt!
Dù là Lý Ngưng Tuyết đứng bên cạnh không phải rất có hứng thú đối với rượu thuốc, cũng đã sinh ra hứng thú nồng hậu đối với rượu thuốc này.
Năm trăm vạn, chỉ để mua một lọ rượu thuốc?
Con mẹ nó, cao cấp hơn Laffey năm 82 rất nhiều!
Laffey cũng chỉ mới mấy vạn tệ một lọ, lăng xê nó lên thì nhiều lắm là hơn mười vạn một lọ, nhưng mà rượu thuốc trong lời của Đàm Lâm Quân lại là năm trăm vạn cũng mua không được!
Xoạt một cái, ánh mắt mọi người đều rơi trên người Triệu Đại Vĩ.
Triệu Đại Vĩ nói: “Đúng vậy, rượu thuốc Nguyên tổng trân quý là do tôi tặng cho!”
“Thế Triệu tổng, anh có được rượu thuốc này từ đâu vậy? Không biết có thể lấy cho chúng ta một lọ được hay không?”
“Triệu tổng, nếu như anh thật sự mua được, tôi có thể dùng sáu trăm vạn để đổi một lọ rượu thuốc!” Đàm Lâm Quân nói.
Da đầu Lý Ngưng Tuyết sắp nổ tung!
Một lọ rượu thuốc sáu trăm vạn, đây quả thực còn hơn cả so với đi cướp tiền!
Ngô Thanh Sơn: “...”
Anh ta trợn mắt há hốc mồm.
Vỗn dĩ anh ta cho là Triệu Đại Vĩ nhắc đến rượu thuốc là vì đặc biệt sỉ nhục chuyện lần trước của anh ta, thế nhưng hiện tại anh ta mới biết bản thân sai rồi!
Sai hoàn toàn!
Thật ra mục đích của Triệu Đại Vĩ là thu hút hứng thú của Chu Dao Thiên, Đàm Lâm Quân và Lý Ngưng Tuyết!
Vừa rồi anh ta dùng sự khen tặng của đám người Chu Dao Thiên đối với anh ta để khoe khoang địa vị của bản thân, khiến cho Triệu Đại Vĩ nhận thức được, coi như là anh ta đã thất bại tại Phong Lâm, nhưng mà địa vị của anh ta ở Phong Lâm, vẫn như cũ cao hơn so với Triệu Đại Vĩ!
Nhưng, Triệu Đại Vĩ dùng rượu thuốc để đáp lại!
Hôm nay, tất cả ánh mắt của ba người Chu Dao Thiên đều ở trên người Triệu Đại Vĩ, quên mất cậu chủ giàu có đến từ thủ đô là anh ta!
Sắc mặt Ngô Thanh Sơn vô cùng khó coi.
Đám người Lý Ngưng Tuyết cũng không có chú ý tới điểm này, chỉ có Tô Trường Phong nhìn về phía Ngô Thanh Sơn, biết rõ hiện tại trong lòng Ngô Thanh Sơn đang vô cùng tức giận.
Triệu Đại Vĩ nói: “Thực không dám giấu giếm, tôi không chỉ có con đường có thể lấy được rượu thuốc, hơn nữa rượu thuốc này vốn chính là tôi tự mình ủ!”
Lý Ngưng Tuyết: “!”
Chu Dao Thiên kinh ngạc đến ngây người nhìn Triệu Đại Vĩ.
Đàm Lâm Quân trừng to mắt, gần như thấy được thần tiên!
“Cái kia...” Đàm Lâm Quân còn muốn hỏi.
Triệu Đại Vĩ lắc đầu: “Ngươi muốn hỏi sáu trăm vạn có hay không mua được rượu thuốc từ trong tay của tôi đúng không?”
Anh nhẹ nhàng cười cười: “Không thể!”
“Vì sao? Chẳng lẽ là giá tiền không đủ cao?” Đàm Lâm Quân khẽ cắn môi: “Nếu là một nghìn vạn thì tôi cũng có thể cân nhắc mua!”
Anh ta nghe nói rượu thuốc kia quả thực vô cùng lợi hại!
Một nghìn vạn mua rượu thuốc, nghĩ đến cũng không tính rất thua thiệt!
Lý Ngưng Tuyết khiếp sợ đến mức trợn mắt há mồm.
Cô ta nghĩ thầm, nếu không phải tận mắt nhìn thấy một màn này, bằng không thì cô ta nhất định sẽ cho là người tiêu một nghìn vạn mua rượu thuốc chắc chắn là bị điên!
Triệu Đại Vĩ như trước lắc đầu: “Không phải là giá thấp, là giá tiền cao rồi!”
“Con người của tôi chưa bao giờ thích lừa người khác.
Mặc dù rượu thuốc này tốt, nhưng mà muốn nói giá trị mấy trăm vạn thì đó là giá hàng lên ào ào.”
“Rượu thuốc của tôi đây, nếu như bán thì chính là chắc giá.” Hai đầu ngón tay