Trong lòng Ngô Thanh Sơn giãy dụa.
Bình thường thứ anh ta khinh thường nhất chính là người đàn ông nói lời không giữ lấy lời, lúc này anh ta đột nhiên có hơi không muốn làm đàn ông…
Nhịn một chút, cuối cùng anh ta cũng miễn cưỡng nói: “Khách sạn Thiên Duyệt, một trăm năm mươi triệu, xem như đã để lại nửa giá cho cậu!”
“Anh có địa ốc khách sạn?”
Nếu chỉ là một toà khách sạn bình thường, thế không đáng giá nhiều tiền như thế.
Nhưng nếu có địa ốc, giá trị của khách sạn kia cũng không chỉ có một trăm năm mươi triệu.
“Đương nhiên là có!” Ngô Thanh Sơn nói: “Tôi vốn đang muốn phát triển lớn mạnh ở Phong Lâm!”
“Được, địa ốc khách sạn Thiên Duyệt, cộng thêm tất cả mọi thứ trong khách sạn, một trăm năm mươi triệu, tôi mua!”
Trên tay Triệu Đại Vĩ không có nhiều tiền như thế, khách sạn cũng không có nhiều tiền như thế, bao gồm cả Nguỵ Tử Phù, nếu không hỏi mượn tiền e rằng cũng không thể có nhiều tiền như thế.
Nhưng với địa vị của khách sạn Trường Ca Thải Vi ở Phong Lâm hiện giờ, vay một trăm năm mươi triệu vẫn vô cùng dễ dàng.
Hơn nữa việc vay tiền này, nửa năm là có thể trả hết nợ, điều này đối với Triệu Đại Vĩ mà nói không phỉa gánh nặng.
Triệu Đại Vĩ nói: “Bữa khác ký hợp đồng, chúng ta chính thức trao đổi hợp đồng một chút.
Anh cũng nên thực hiện chút kết toán kể từ sau khi tiếp quản khách sạn Thiên Duyệt.”
Sau khi nói xong, Triệu Đại Vĩ cũng không muốn ở lại Vọng Giang lâu thêm chút nào nữa, xoay người rời khỏi đó.
Nhìn theo bóng lưng của Triệu Đại Vĩ, Ngô Thanh Sơn vô cùng hối hận, hơn nữa còn rất muốn khóc!
Cha anh ta cho anh ta năm trăm triệu để gầy dựng sự nghiệp, kết quả anh ta chỉ mới nổi điên một chút đã tổn thất ít nhất hai trăm triệu!
Cũng may vẫn còn có thể lấy lại một trăm năm mươi triệu tiền vốn, nếu không cha anh ta sẽ đánh sưng mông anh ta!
Bốp!
Ngô Thanh Sơn tát mình một cái.
Sau đó anh ta cũng quay lại khách sạn Thiên Duyệt, đến chỗ nhân viên khách sạn, tuyên bố tin khách sạn Thiên Duyệt sắp đổi chủ.
“Đúng là sắp dẹp tiện rồi!”
“Khốn kiếp, tôi vừa mới tới đây một ngày, các người đã vỡ nợ? Còn việc các người hứa hẹn lương cao thì sao? Có thanh toán tiền lương một ngày không đây?”
Mọi người nháo nhào bày tỏ sự lo lắng trong lòng.
“Kết toán, ngày mai sẽ thống kê kết toán!” Ngô Thanh Sơn sứt đầu mẻ trán.
…
Tin tức của Phan Diễm Hồng mau lẹ, sau khi nghe tin khách sạn Thiên Duyệt tuyên bố sắp đổi chủ, cô ta vui vẻ gọi điện thoại cho Triệu Đại Vĩ.
“Triệu tổng, cậu thành công rồi!”
“Ừ, chị nói với những nhân viên kia của chị, chị không phụ sự kỳ vọng của bọn họ.”
Phan Diễm Hồng nghe thấy thế, trong lòng có hơi cảm động.
Vào thời khắc kích động lòng người này, Triệu Đại Vĩ còn có thể nhớ tới những chi tiết nhỏ nhặt như thế, có thể thấy Triệu Đại Vĩ có quan tâm đến cô ta.
“Không, không phải là tôi không phụ sự kỳ vọng của bọn họ, là Triệu tổng không phụ sự kỳ vọng của bọn họ! Nếu không phải cậu cho khách sạn Thiên Duyệt một đòn đánh trí mạng, thủ đoạn của tôi chỉ có thể làm tổn thất một chút, vẫn không thể khiến khách sạn Thiên Duyệt tuyệt vọng.”
“Cho nên, công lao này là của Triệu tổng!” Phan Diễm Hồng kích động cười nói.
Triệu Đại Vĩ không tiếp lời nói này, chỉ nói: “Không nói chuyện này nữa, nếu khách sạn Thiên Duyệt đã quay lại, chị nói chuyện này với Diệp tổng đi.”
“Biết rồi!”
Phan Diễm Hồng tìm thấy Diệp Thanh Thu.
Cô ta nói: “Diệp tổng, không ngờ kế hoạch của chúng ta lại có thể thành công nhanh như thế, xem ra khách sạn Vân Hà này sẽ mau chóng trở về tay cô.”
Cơ thể Diệp Thanh Thu hơi run rẩy.
“Khách sạn Thiên Duyệt cứ như thế bị các người thu mua?” Diệp Thanh Thu kinh ngạc hỏi.
Mặc dừ trước đó cô ấy đã nghe tin Triệu Đại Vĩ sẽ gặp mặt nói chuyện với Ngô Thanh Sơn, nhưng khi thật sự nghe khách sạn Thiên Duyệt sẽ đổi chủ, cô ta vẫn cảm thấy tương đối khiếp sợ.
“Không phục thì có thể làm gì, còn có thể thay đổi được việc thua thì mất tiền sao? Trước mắt, khách sạn Thiên Duyệt không đóng cửa thì cũng chỉ có thể mất tiền.
Hao tổn như thế, cho dù có tiền đi nữa cũng rất khó chống đỡ tiếp, thế chẳng bằng thu tay kịp thời!”
“Cũng phải!”
Khách sạn Thiên Duyệt là một khách sạn lớn, nếu việc kinh doanh quá tệ vậy thì tiền lỗ sẽ nhiều hơn những khách sạn nhỏ khác.
Mặc dù trước đây khách sạn Vân Hà thu lỗ hằng năm, nhưng cũng may chỉ là khách sạn nhỏ, cũng không đến mức mấy tháng đã không chống đỡ nổi.
Nghĩ đến đây, Diệp Thanh Thu cũng không biết nên đánh giá bản thân thế nào.
Trong lúc Diệp Thanh Thu đang nghĩ tới việc kinh doanh của mình trước đây, cảm thấy có chút xấu hổ, Phan Diễm Hồng đột nhiên đổi đề tài: “Tôi thấy gần đây thần sắc của Diệp tổng không được tốt lắm, có phải bị bệnh rồi không?”
“Triệu tổng là thần y, căn bệnh nan y của cha tôi cũng do Triệu tổng chữa khỏi.
Nếu như cơ thể Diệp tổng có vấn đề, có thể tới tìm Triệu tổng xem một chút.”
Phan Diễm Hồng phát hiện vấn đề này đã được mấy ngày, cũng chỉ có hôm nay, lúc cô ta sắp phải tạm biệt khách sạn Thiên Duyệt, cô ta mới nói ra.
Trong lòng Diệp