Thương lượng xong với Nguỵ Tử Phù, Triệu Đại Vĩ bèn chuẩn bị dùng một tia ý thức xử lí hoàn thành chuyện thôn Đại Long trước.
Ví dụ như phát tiền lương!
Đã đến tháng mười, lại đến lúc phát tiền lương, Triệu Đại Vĩ muốn phát số tiền kia cho mọi người vào thời điểm thích hợp.
Như là Tôn Hồng Hồng, thành tích tháng này khá tốt, phát năm mươi nghìn.
Triệu Huệ Lan thân là đầu bếp của nhà hàng, tiền lương cố định mỗi tháng là bốn mươi nghìn.
Về cơ bản thì những người khác cũng có tiền lương mấy trăm nghìn, Triệu Đại Vĩ phát cho mọi người.
Ngay lập tức!
Mọi người cầm tiêng như mở cờ trong bụng!
Đặc biệt là tháng này, Dư Hà là người đầu tiên cầm được tiền lương Triệu Đại Vĩ đưa, vui đến không chịu được.
Bởi vì Dư Hà quản lí nhà kính dâu tây quá tốt, thêm cả dâu tây được mùa nên Triệu Đại Vĩ không chỉ phát cho cô ấy mức lương cơ bản là hai mươi nghìn tệ mà còn có món tiền thưởng nho nhỏ chính là một mười sáu nghìn tệ!
Cộng lại thì thasg này Dư Hà lấy được ba mươi sáu nghìn tiền lương!
Dư Hà vui mừng sắp điên luôn rồi!
Phải biết là cô ấy làm việc ở bên ngoài mấy năm cũng chưa từng cầm được tiền lương cao đến thế!
Trong lòng Dư Hà vẫn còn hơi lo lắng, bèn hỏi: “Triệu tổng, tiền thưởng này là lấy ra từ trong tiền thưởng cuối năm và phát trước đúng không vậy?”
Nếu là thế thì cô ấy cảm thấy sự hưng phấn của mình có lẽ sẽ giảm đi một chút.
Triệu Đại Vĩ đáp: “Tiền thưởng này không liên quan đến tiền thưởng cuối năm, tiền thưởng cuối năm sau này vẫn sẽ phát cho cô.”
“Cảm ơn Triệu tổng!”
Dư Hà cúi đầu thật thấp, sau đó nói với Triệu Đại Vĩ: “Triệu tổng, tôi vui quá, tôi có thể ôm anh một cái không?”
Triệu Đại Vĩ đơ ra.
Thấy Dư Hà đúng là rất vui nên anh giang tay ra.
Dư Hà bổ nhào đến!
“Triệu tổng, sau này chắc chắn tôi sẽ càng nỗ lực làm việc hơn!” Dư Hà nói một cách vui vẻ.
Triệu Đại Vĩ lại bị thân thể mềm mại của Dư Hà làm cho không vui vẻ được như vậy mà đỏ mặt và lúng túng nhiều hơn!
......!
Triệu Đại Vĩ phát tiền lương xong cũng tính tiền lương tháng này của mình và tiền còn lại trong tài khoản.
Trong đó, doanh thu thu vào của túi thơm là hơn ba triệu, dâu tây cũng hơn ba triệu, nấm thì vẫn còn trong thế chấp công ty cổ phần nên trước mắt không có tiền, nhưng dựa vào cá thôn Đại Long cũng có doanh thu hơn hai triệu.
Cộng lại chỉ những thứ này, tháng trước Triệu Đại Vĩ đã kiếm được hơn chín triệu, mà Triệu Đại Vĩ còn có nguồn thu từ rượu thuốc nên tháng trước có khoảng hơn chục triệu thu vào!
Thế nhưng thật ra Triệu Đại Vĩ cũng tốn khá nhiều tiền.
Ví dụ như mời người quản lí nhà kính dâu tây, còn phải xây nhà kính trồng nấm và cả các loại thiết bị bên trong đó, anh đã bỏ ít nhất là hơn hai triệu vào!
Khi trước Triệu Đại Vĩ đã kêu Hàn Vũ Chân làm công trình, hiện tại vẫn cần tiếp tục rót vốn vào bù đắp nên cũng tốn hơn một triệu.
Bên cạnh đó còn đưa hai triệu cho Tiền Mỹ Lâm để xây công viên chủ đề tình yêu ở nhà kính dâu tây.
Tính vậy thì hiện tại trong tay Triệu Đại Vĩ chỉ còn lại bốn năm triệu!
“Nghèo rồi, nghèo rồi...”
Sau khi kiểm lại tiền của tháng này, Triệu Đại Vĩ cảm thấy hình như mình cũng không có nhiều tiền đến vậy.
“Tôi còn có kế hoạch trại nuôi bò chưa thực hiện nhưng không cần vội.”
“Đợi tôi trở về từ Khâu Dã rồi về thôn để bắt đầu xây trại nuôi bò một cách triệt để.”
“Bây giờ có thể đi tìm chị Vũ Chân xây trại nuôi bò trước, còn các thủ tục nuôi bò sau đó thì đợi tôi quay về rồi sắp xếp.”
Nghĩ đến đây, Triệu Đại Vĩ đi tìm Hàn Vũ Chân ngay.
Mấy ngày nay, Hàn Vũ Chân đã bị phơi đen đi nhiều.
Dù thế thì dáng người và diện mạo vẫn xinh đẹp động lòng người như thế.
Triệu Đại Vĩ cảm thấy là thời gian làm một bình sương trắng đẹp cho Hàn Vũ Chân, tránh khỏi bị biến thành than đen nhỏ chỉ vì làm công trình.
“Chị Vũ Chân, chị đen rồi.” Triệu Đại Vĩ tìm thấy Hàn Vũ Chân và trực tiếp nói đùa.
Hàn Vũ Chân bận đến không kịp phòng bị, sẵng giọng: “Cậu cho rằng tôi và cậu giống nhau à, ngày nào cũng được ngồi trong xe, trong phòng.
Chị đây mỗi ngày phơi đỉnh đầu dưới mặt trời, cậu nói xem có đen được hay không?”
Thật ra cô ta đã chú ý nên che chắn bảo hộ vẻ đẹp của mình, nhưng che chắn thế nào cũng không chịu được việc mỗi ngày phơi dưới nắng gắt, sau đó cô ta cũng dần đen đi nhiều.
Triệu Đại Vĩ nói: “Chị Vũ Chân khoan hãy nóng giận, tôi nói vậy là vì tôi có cách trắng đẹp, để tôi đưa chị.”
“Hử?”
Trong đôi mắt xinh đẹp của Hàn Vũ Chân lộ ra một tia nghi ngờ, lập tức cười dài: “Nói thẳng đi, Triệu