Giọng nói bình thản mà thâm trầm của Triệu Đại Vĩ truyền đến tai tất thảy những người ở đó.
Ngay lúc này, trong lòng họ không khỏi run lên!
“Triệu Đại Vĩ?”
“Mày chính là sát thần Triệu Đại Vĩ?"
Nghe Triệu Đại Vĩ tự giới thiệu, đám người Hắc Vũ không chỉ mất đi sự hung hăng càn quấy lúc trước, mà càng thêm e dè, thậm chí là khiếp sợ!
Người kinh hãi nhất vẫn là Hạ Vĩ, anh ta khó có thể tưởng tượng được, thần y trước mặt đây lại là Triệu Đại Vĩ - người khiến côn đồ của Khâu Dã này nghe tên đã sợ mất mật, căm ghét đến tận xương tủy.
Xong rồi!
Trong nháy mắt, Hạ Vĩ đã biết mình động phải người không nên động rồi.
“Chẳng trách...!chẳng trách lái chiếc xe đỉnh như vậy!”
“Chẳng trách khí thế của cậu ta lớn mạnh như vậy, hóa ra cậu ta là Triệu Đại Vĩ!”
Hạ Vĩ hối hận rồi!
Anh ta sợ hãi nhìn Triệu Tú Hòa: “Triệu Tú Hòa, sao cô không nói sớm cậu ta chính là Triệu Đại Vĩ!”
Triệu Tú Hòa nhìn trân trân, không nói nên lời.
Chẳng lẽ điều này rất quan trọng ư?
Hơn nữa, bởi vì vốn dĩ đám côn đồ ở Khâu Dã muốn gây bất lợi cho Triệu Đại Vĩ, nên khi ngay từ đầu, cô ta chưa từng nghĩ phải tiết lộ tên tuổi của Triệu Đại Vĩ.
Triệu Đại Vĩ bước lên trước: “Chẳng phải sớm đã kêu gào ầm ĩ muốn giáo huấn tao, hơn nữa còn trút giận lên Triệu Tú Hòa hay sao? Sao nào, bây giờ tao đứng trước mặt chúng mày đấy, chúng mày không dám ra tay à?”
Câu nói này của Triệu Đại Vĩ khiến đám người Hắc Vũ vừa hổ thẹn vừa phẫn nộ, nhưng bọn chúng vẫn không dám làm loạn.
Tên gọi dữ tợn của Triệu Đại Vĩ, quả thực quá mạnh mẽ!
Nghe đồn một mình Triệu Đại Vĩ đối diện với hơn mười người cầm dao trong tay như đi vào chốn không người, đánh bọn chúng đến mức chấn thương nặng, tàn tật.
Bây giờ, đám người Hắc Vũ này cũng mới có mười người đến, đứng trước Triệu Đại Vĩ, sao dám trực tiếp đấu với anh!
Vậy nên, đối mặt với sự khiêu khích của Triệu Đại Vĩ, Hắc Vĩ vẫn nhẫn nhịn.
“Đi mau!”
“Báo cho anh Vãn!”
Hắc Vũ biết người trước mặt mình này chính là Triệu Đại Vĩ nên không dám tiếp tục đứng đợi trước mặt anh, gã ta chọn cách quay người bỏ chạy!
“Ai cho mày đi?”
Triệu Đại Vĩ không để ý đến những người khác, nhưng anh không thể dễ dàng bỏ qua cho Hắc Vũ.
Vì thế, anh đột nhiên quát to.
Kết quả, không chỉ Hắc Vũ sợ hãi dừng bước, mà đến cả những người khác cũng sợ hãi quay người lại, không dám động đậy.
Triệu Đại Vĩ ngày càng coi thường đám người này.
Triệu Tú Hòa nhìn Triệu Đại Vĩ bước từng bước đến chỗ Hắc Vũ, thấy dáng vẻ run rẩy của gã ta, trong phút chốc, cô ta có cảm giác tôn sùng và rung động.
Cô ta chưa từng có cảm giác này với Hạ Vĩ!
Triệu Đại Vĩ đi đến chỗ Hắc Vũ: “Đánh người rồi lại muốn chạy như thế, coi như tao không tồn tại à?”
Hắc Vũ định thần lại, lùi bước, muốn chạy, nhưng lại bị Triệu Đại Vĩ túm lấy gáy áo.
Triệu Đại Vĩ ném Hắc Vũ xuống đất rồi đạp thẳng vào ngực gã ta.
Không đợi Triệu Đại Vĩ nói, Hắc Vũ đã lên tiếng: “Triệu Đại Vĩ, anh Triệu! Không phải em...!là anh Vãn bảo chúng em làm vậy.
Anh ta nói, anh khiến anh em của anh ta bị thương nên muốn trả thù người trong thôn anh.
Đây không phải chủ ý của em!”
“Đúng rồi, em đến đây cũng là vì Hạ Vĩ báo tin, anh ta mới là người tội đáng muôn chết, bán đứng cả vợ của mình!”
Uỳnh!
Lời nói này như đá khuấy động lòng sông!
Trong chớp mắt, những người đứng xem xung quanh đều hướng ánh mắt về Hạ Vĩ.
Hạ Vĩ sợ hãi, mặt cắt không còn giọt máu.
Ngay tức khắc, mọi người càng nhận định Hạ Vĩ là đồ cặn bã.
Cha mẹ Hạ Vĩ cũng kinh ngạc đến sững người, nhìn Hạ Vĩ nói: “Con trai, con thật sự báo tin cho bọn họ?”
“Không có, họ nói linh tinh đấy!” Hạ Vĩ ngụy biện.
Hắc Vũ nói: “Hạ Vĩ, mày là đồ cặn bã, mày cho rằng mày chơi xấu sẽ có tác dụng ư? Trong sổ thông tin của tao còn lưu lại lịch sử cuộc gọi của mày đấy, cần tao mở cho mọi người xem không!”
Nói rồi, Hạ Vĩ mở lịch sử cuộc gọi ra cho Triệu Đại Vĩ xem.
Triệu Đại Vĩ nhìn rồi ném điện thoại của Hắc Vũ cho