Thấy Triệu Tú Hòa đồng ý, Triệu Đại Vĩ chuẩn bị rời đi cùng cô ta.
Nhưng vừa chuẩn bị bước đi, đám bạn của Hắc Vũ đã vội nói: “Anh Triệu, bây giờ có thể dừng tay được chưa?”
Hóa ra, Triệu Đại Vĩ chưa nói dừng tay, mấy người này chỉ có thể tiếp tục đánh thật đau.
Triệu Đại Vĩ hơi bất ngờ nhìn bọn họ, sau đó, anh bước lên trước, kiểm tra một chút xem Hắc Vũ có bị đánh trọng thương không.
Bạn của Hắc Vũ hơi lo lắng, e sợ Triệu Đại Vĩ sẽ trút giận lên bọn họ vì thương tích của Hắc Vũ không đủ nặng.
Hắc Vũ nằm bẹp trên đất, cầu xin tha thứ: “Anh Triệu, xin anh tha cho em, lần sau em không dám nữa!”
Triệu Đại Vĩ hài lòng, gật đầu: “Chúng mày đánh được lắm, lần này tao tha cho chúng mày.”
“Đúng rồi, nói với anh Vãn đứng sau chúng mày là Triệu Đại Vĩ tao đến Khâu Dã rồi, bảo anh ta chuẩn bị chịu chết đi.”
Triệu Đại Vĩ nói câu này nhẹ nhàng như nói muốn giẫm chết một con kiến.
Mọi người đều chấn động.
“Vâng vâng vâng! Nhất định chúng em sẽ nói với anh Vãn!”
Triệu Đại Vĩ bổ sung: “Phải nói đúng từng chữ, không được bớt chữ nào!”
“Hiểu ạ!”
Thấy ai nấy đều gật đầu, Triệu Đại Vĩ cũng lười so đo với đám người này, anh quay người, rời khỏi thôn cùng Triệu Tú Hòa.
Triệu Đại Vĩ vừa đi, ánh mắt của tất cả mọi người đều hướng vào Hạ Vĩ.
Đặc biệt là Hắc Vũ, bị bạn mình đánh cho một trận, trong lòng gã ta vô cùng tức tối, nhưng gã ta lại không thể trách tội anh em mình nên chỉ có thể lấy Hạ Vĩ ra xả giận.
“Đều tại thằng súc sinh này, cái thứ lòng lang dạ sói nên mới hại bọn tao đụng phải Triệu Đại Vĩ, không kịp chuẩn bị gì cả!”
“Chắc chắn nó cố tình!” Hắc Vũ nói.
“Tôi không có mà...” Hạ Vĩ sợ hãi, mặt trắng bệch.
“Không cần biết mày có hay không, các anh em, đánh nó cho tao, đánh chết nó!” Hắc Vũ chỉ đạo người bên cạnh mình bao vây Hạ Vĩ, hành hung một trận!
“Á á á á!” Tiếng kêu gào của Hạ Vĩ còn thảm thiết hơn cả Hắc Vũ khi nãy.
“Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa!” Cha mẹ Hạ Vĩ lao lên ngăn cản nhưng cũng bị đánh cho một trận.
...!
Khách sạn!
Sau khi Triệu Đại Vĩ và Triệu Tú Hòa về đến khách sạn, Triệu Đại Vĩ bảo Triệu Tú Hòa ngồi xuống để anh xem vết thương.
Triệu Tú Hòa vô cùng tự trách: “Triệu tổng, đều tại tôi không nghe lời cậu, muốn tha thứ cho Hạ Vĩ nên mới bị thương như này, còn liên lụy cậu phải chạy một chuyến!”
Triệu Đại Vĩ trấn an: “Nếu tôi trách cứ chị thì đã không vội vã chạy đến rồi.”
“Cảm ơn Triệu tổng!”
Triệu Tú Hòa vừa nói vừa cởi quần áo, để lộ ra vết thương của mình.
May mà lần này Triệu Đại Vĩ đến kịp, vết thương vẫn chưa nặng như lần trước nhưng cũng không quá nhẹ nhàng.
Nhìn vết sẹo trên người Triệu Tú Hòa, Triệu Đại Vĩ nói: “Nhớ kỹ bài học kinh nghiệm lần này, đừng quên nó.
Có những người không nên cho họ cơ hội.”
“Ừm!” Triệu Tú Hòa cúi đầu.
Triệu Đại Vĩ lấy thuốc cường gân hoạt huyết mà anh mua bên đường khi quay lại nội thành ra, bôi lên người Triệu Tú Hòa, đồng thời để long khí hòa tan vào, thúc đẩy nhanh hiệu quả của thuốc.
Ngay lập tức, Triệu Tú Hòa cảm thấy rất thoải mái, không đau tí nào.
“Mặc quần áo vào đi, tôi chữa xong cho chị rồi.” Sau khi chữa trị xong, Triệu Đại Vĩ nói với Triệu Tú Hòa.
Triệu Tú Hòa khẽ gật đầu, cầm quần áo lên, chuẩn bị mặc vào.
Nhưng lại nghĩ gì đó, cô ta nói: “Triệu tổng, cậu đã cứu tôi mấy lần rồi, tôi cũng không có gì tốt để báo đáp cậu.
Bây giờ tôi và Hạ Vĩ đã li hôn, nếu buổi tối Triệu tổng có yêu cầu gì, thật ra có thể tìm tôi.”
Dù sao thì chồng đối xử tệ bạc với cô ta như vậy, mà Triệu Đại Vĩ lại đối xử rất tốt, nghĩ đi nghĩ lại, Triệu Tú Hòa cảm thấy mình không cần phải giữ gìn thân thể vì Hạ Vĩ.
Ngược lại, cô ta không có gì để báo đáp Triệu Đại Vĩ, mà sự đền ơn duy nhất, e là lấy thân báo đáp.
Triệu Đại Vĩ bật cười.
Anh xua tay: “Chị Tú Hòa, chị đừng nói vậy.
Vốn dĩ chị sống rất tốt, vì tôi dính dáng đến nên mới xảy ra chuyện này, nếu không thì chị sẽ không thảm như bây giờ đâu.”
“Thế nên, chị không cần phải báo đáp tôi.” Triệu Đại Vĩ nói.
“Triệu tổng thấy tôi không đủ xinh đẹp ư?” Triệu Tú Hòa thấy, sở dĩ Triệu Đại Vĩ