Cô gái xinh đẹp cao quý sững người khi bị Triệu Đại Vĩ kiên quyết từ chối.
Cô ta còn tưởng Triệu Đại Vĩ sợ tốn tiền nên nói thêm: “Anh đẹp trai, đổi phòng không mất tiền đâu, tôi đã trả tiền thuê phòng Hoàng hậu rồi.”
“Anh xem, anh bỏ ra một số tiền bình thường mà lại được ở trong căn phòng sang trọng nhất, hẳn là rất được lời đấy.”
Nghe cô gái xinh đẹp giải thích, Triệu Đại Vĩ vẫn giữ nguyên câu nói đó: “Không đổi.”
“Tại sao?” Cô gái xinh đẹp không hiểu, điều kiện tốt như vậy, tại sao Triệu Đại Vĩ không đổi.
Triệu Đại Vĩ nhún vai: “Thứ nhất, tôi không quen cô; thứ hai, trên đời này không có gì là miễn phí cả; thứ ba, tôi không thiếu tiền, chỉ đơn giản là tôi cảm thấy không cần thiết phải ở trong căn phòng tốt như vậy.”
Cô gái xinh đẹp hơi sững sờ.
Một lúc lâu sau, cô ta mới thở dài một hơi: “Chào anh, tôi là Đàm Tuyết Lăng, quả thực, tôi tìm anh đổi phòng là vì tôi gặp vài rắc rối, muốn đổi phòng để né tránh những rắc rối này.”
“Nhưng anh yên tâm, sau khi đổi phòng, anh sẽ không gặp rắc rối gì cả, cũng sẽ không có người làm khó anh.” Đàm Tuyết Lăng nói.
“Không đổi!” Triệu Đại Vĩ vẫn lắc đầu, từ chối Đàm Tuyết Lăng.
Theo bản năng, Đàm Tuyết Lăng bắt đầu nôn nóng: “Vậy thế này, tối nay tôi có thể ở phòng anh được không? Qua đêm nay tôi sẽ rời đi!”
Thấy thái độ của Đàm Tuyết Lăng cố chấp như vậy, Triệu Đại Vĩ nhìn cô ta, cảm thấy rất kì lạ: “Tại sao cô cứ khăng khăng muốn đổi phòng với tôi, đổi với người khác không được à?”
Đây là điều Triệu Đại Vĩ nghĩ đến ngay từ đầu.
Sự do dự ẩn hiện trên gương mặt xinh đẹp của Đàm Tuyết Lăng, nhưng cuối cùng cô ta vẫn nói: “Tôi nghe người ta nói trong những phòng khách sạn ở nơi này, phòng của anh là an toàn nhất...”
“Vì sao?” Lúc này, Triệu Đại Vĩ thầm ngẫm nghĩ, sau đó anh rất muốn nghe lí do.
“Tôi không biết, người đó chỉ nói với tôi rằng khách của phòng này tên là Triệu Đại Vĩ! Chỉ cần có Triệu Đại Vĩ ở thì nơi đó rất an toàn!”
Đàm Tuyết Lăng nói chắc nịch.
Quả thực cô ta cũng không quá tín nhiệm Triệu Đại Vĩ, nhưng xuất phát từ sự tín nhiệm của người đã thông tin cho mình, cô ta mới lựa chọn đến chỗ Triệu Đại Vĩ xem sao.
“Anh chính là Triệu Đại Vĩ, đúng chứ?” Đàm Tuyết Lăng hỏi.
“Cái này...!không sai, tôi chính là Triệu Đại Vĩ.” Triệu Đại Vĩ nói: “Vậy vào đây ngồi đi, nói xem rốt cuộc là chuyện như nào và người bạn kia của cô là ai?”
Triệu Đại Vĩ thấy, người ở Khâu Dã này có thể biết tên anh, còn tiến cử anh với Đàm Tuyết Lăng như vậy, nhất định là một người rất thú vị.
Đàm Tuyết Lăng đi vào, sau khi đóng cửa phòng lại một cách vô cùng thận trọng, đồng thời nhìn kĩ xung quanh phòng của khách sạn, cô ta mới nói: “Người đó bảo tôi giữ bí mật, nên tôi không thể nói cho anh biết cô ấy là ai.”
“Còn về rắc rối của tôi...” Đàm Tuyết Lăng hơi lúng túng, nói: “Thật ra tôi là một ngôi sao, tuy không quá nổi tiếng nhưng cũng có chút tiếng tăm.”
“Lần này tôi cũng nhận được thư mời tới Khâu Dã biểu diễn, nhưng sau khi đến, tôi mới biết nơi đây rất nguy hiểm.” Đàm Tuyết Lăng ngừng lại một chút: “Có người muốn áp dụng luật ngầm với tôi...”
Triệu Đại Vĩ nghe xong, cảm thấy cạn lời.
Luật ngầm?
Chẳng phải từ chối là xong sao?
Nhưng nhớ ra nơi này là Khâu Dã, người ở đây đều không quá phân rõ phải trái, nên Triệu Đại Vĩ ngẫm nghĩ, cảm thấy chuyện này không đơn giản như tưởng tượng.
Mà e rằng người kì bí đã tiến cử anh cho Đàm Tuyết Lăng kia cũng chẳng có ý tốt gì.
Lúc này.
Triệu Tú Hòa quấn khăn tắm, bước ra từ nhà tắm, nhìn trong phòng với ánh mắt ngờ vực, dò xét: “Triệu tổng, ai đến thế?”
Triệu Tú Hòa đi ra ngoài, nhìn kĩ Đàm Tuyết Lăng, phát hiện Đàm Tuyết Lăng thật sự rất xinh đẹp, mặt trái xoan, mắt hai mí, ngũ quan tinh xảo, giống như nữ chính bước ra từ trong ti vi vậy.
Triệu Tú Hòa đỏ mặt, nói: “Triệu tổng, hóa ra cậu đã tìm gái đến rồi à.”
“Thật ngốc nghếch, giờ tôi về phòng mình đây!”
Triệu Tú Hòa vội vàng cầm quần