Hứa Thục Quân xoa xoa ngực: “Vừa rồi làm tôi giật cả mình.”
“Tại sao đám người kia không đuổi theo nữa?” Hứa Thục Quân không nghĩ đám tay sai của Hà Long Cường sẽ vì hai ba câu nói mà sẽ tạm thời ngừng tấn công anh.
Triệu Đại Vĩ cười đáp: “Có lẽ đã bị tôi dọa đến choáng váng rồi chăng?”
Thật ra mọi chuyện không phải như thế.
Chỉ là sát khí của anh lúc ấy quá mãnh liệt, khiến cho đám người đó bị dọa sợ.
Chờ đến khi bọn họ phản ứng lại thì anh và Hứa Thục Quân đã bỏ đi một khoảng xa rồi.
Nếu bây giờ đám tay sai của Hà Long Cường mà đuổi theo đến đây, có thể nói là mặt mũi mất sạch.
Đồng thời, sát ý lúc nãy của Triệu Đại Vĩ thật sự khiến cho bọn họ cảm thấy sợ hãi, trong lúc nhất thời còn do dự, không biết có nên tiếp tục đuổi theo hay không.
Ngoài ra, những lời mà Triệu Đại Vĩ nói lúc nãy thật sự đáng để suy ngẫm.
Tại Khâu Dã này, Tô Chấn Nghiệp là người nổi tiếng đại diện cho ngành khách sạn, mà Hà Long Cường lại chính là người đứng đầu chuỗi câu lạc bộ giải trí quốc tế.
Trong thành phố này, cả hai đều là người có vị thế rất cao.
Nhưng mà, giữa hai thế lực lớn bao giờ cũng có sự va chạm với nhau, cho nên hai bên đều có ý định áp chế đối phương, thậm chí là có ý muốn tiêu diệt đối phương.
Nếu chỉ vì Triệu Đại Vĩ mà dẫn đến kết quả bị Tô Chấn Nghiệp chèn ép, thì những chuyện làm với Triệu Đại Vĩ có thật sự đáng hay không.
Điều này thật sự tốn tâm tư để suy nghĩ một lúc.
Sau khi đám tay sai quay về gặp Hà Long Cường, bọn họ nói lại những lời của Triệu Đại Vĩ cho ông ta nghe.
“Tô Chấn Nghiệp sợ Triệu Đại Vĩ sao?”
Trước đây Hà Long Cường cũng không cẩn thận điều tra Triệu Đại Vĩ, nhiều lắm chỉ biết Triệu Đại Vĩ từng ở Phong Lâm, đánh nhau với mấy tên lưu manh, cho nên ông ta cảm thấy Triệu Đại Vĩ không có tính uy hiếp.
Nhưng lúc này, khi nghe được tin ngay cả Tô Chấn Nghiệp cũng phải e dè Triệu Đại Vĩ, ông ta ngay lập tức cho người điều tra về Triệu Đại Vĩ.
“Điều tra thật kỹ những thông tin về việc Triệu Đại Vĩ và Tô Chân Nghiệp tiếp xúc với nhau.
Tôi đây muốn biết, rốt cuộc điều gì khiến cho Tô Chấn Nghiệp lại sợ tên Triệu Đại Vĩ một thân một mình kia!”
Thật ra tay sai của Hà Long Cường cũng có một chút quan hệ với tay sai của Tô Chấn Nghiệp, chỉ cần muốn điều tra, nghiêm túc hỏi thăm một chút sẽ biết được rất nhiều thông tin cần thiết.
Quả nhiên, rất nhanh Hà Long Cường đã biết được chuyện ngày hôm đó Đàm Tuyết Lăng được Triệu Đại Vĩ cứu giúp.
“Tên Triệu Đại Vĩ này thật sự rất lợi hại, một hai chiêu đã có thể chế phục được thủ hạ tâm đắc của Tô Chấn Nghiệp trên tay, xem ra mình không thể thiếu cảnh giác với tên đó được.”
“Lần này là do mình đã quá bất cẩn.”
“Chẳng qua…”
Hà Long Cường nói: “Liên lạc với Tô Chấn Nghiệp, hỏi ông ta có hứng thú với việc loại bỏ tên ngoại lai Triệu Đại Vĩ này trước hay không!”
Không phải Triệu Đại Vĩ muốn ông ta ném chuột sợ vỡ đồ hay sao?
Bây giờ ông ta cùng với Tô Chấn Nghiệp cường cường hợp tác với nhau, còn không thể đưa Triệu Đại Vĩ vào đường chết được hay sao!
…
Triệu Đại Vĩ và Hứa Thục Quân đi vào trong quán trà sữa.
Trong gian phòng riêng biệt, Triệu Đại Vĩ và Hứa Thục Quân vừa uống trà sữa vừa bàn chuyện hợp tác.
Hứa Thục Quân nói: “Triệu tổng, ông chủ của chúng tôi bảo có thể bán năm mươi phần trăm cổ phần của khách sạn, như thế thì chúng ta có thể cùng nhau điều hành việc kinh doanh của khách sạn Long Hồ.
Không biết Triệu tổng cảm thấy phương án này như thế nào?”
Triệu Đại Vĩ biết đây là đang cò kè mặc cả.
Chẳng qua Triệu Đại Vĩ cũng không cho Hứa Thục Quân có cơ hội trả giá.
“Tôi muốn toàn bộ khách sạn Long Hồ, chứ không phải muốn trở thành cổ đông của khách sạn Long Hồ các cô.
Đây chính là điểm mấu chốt mà tôi không bao giờ thay đổi.”
Triệu Đại Vĩ cười, nói tiếp: “Tuy nhiên đổi lại, ngoại trừ việc tôi sẽ thu mua khách sạn Long Hồ theo giá thị trường, thì tôi còn có thể đảm bảo, lần này Tưởng Tử Phi có thể toàn thân mà lui!”
Không đợi Hứa Thục Quân nói anh quá bá đạo hoặc quá mức hà khắc, anh lại tiếp tục nói thêm: “Cô phải biết rằng, nếu như không có tôi tiếp nhận, thì khách sạn Long Hồ của cô có khả năng rất lớn sẽ bị rao bán với giá thấp, tiếp đến Tưởng Tử Phi chắc chắn sẽ tiêu đời.”
“Dưới tình huống như vậy, tôi không những không ép giá mà còn bảo vệ các cô khỏi sự đả kích, điều kiện tốt như vậy, tôi dám nói rằng trên toàn bộ Khâu Dã này, không có người thứ hai có thể đặt ra điều kiện như thế.”
“Hoặc là nói, cho dù có người có thể đặt ra điều kiện giống như vậy, thì cũng không có khả năng đối phương sẽ hứng thú với Long Hồ của các cô.”
Trước mắt, cũng chỉ có Triệu Đại Vĩ đồng ý tranh giành vũng nước đục này, sau đó nhìn trúng một chút sản nghiệp này của khách sạn Long Hồ.
Hứa Thục Quân á khẩu không thể trả lời được.
Có điểm nào là thương lượng vậy, đây chính là đơn phương công bố kết quả mà!
Chẳng qua, những gì Triệu Đại Vĩ vừa nói rất có lý.
Nếu như cô ta không đồng ý thỏa hiệp, rất có thể kết quả cuối cùng, chỗ dựa của Long Hồ - Tưởng Tử Phi sẽ ngã xuống, sau đó khách sạn Long Hồ không còn nơi nương tựa, chỉ có thể chấp nhận sự bóc lột khắc nghiệt mà đóng cửa.
Thậm chí