Hứa Thục Quân bắt tay với Triệu Đại Vĩ, trong lòng cô ta cũng xuất hiện một loại cảm giác khác.
Cô ta cảm thấy tuy Triệu Đại Vĩ tuổi còn trẻ, nhưng bàn tay lại rất dày rộng, đem đến cho người ta cảm giác an toàn tuyệt đối.
Đương nhiên trong lòng Hứa Thục Quân vẫn luôn loại bỏ cái suy nghĩ này.
Dù sao thì tuổi của cô ta cũng lớn hơn Triệu Đại Vĩ rất nhiều, bất kể thế nào cũng không nên có cảm xúc với một thanh niên trẻ tuổi như Triệu Đại Vĩ.
Cô ta cũng không tiếp tục suy nghĩ vấn đề này nữa.
Sau khi bắt tay xong, Hứa Thục Quân ngồi xuống, giới thiệu giản lược cho Triệu Đại Vĩ biết về tình trạng kinh doanh hiện tại của khách sạn Long Hồ.
Hứa Thục Quân nói: “Địa vị của Long Hồ chúng tôi thật sự rất xấu hổ, chỉ là một khách sạn bốn sao, không có cách nào để leo lên vị trí năm sao.
Người ngoài nhìn vào đều cho rằng Long Hồ chúng tôi không đủ khả năng, thật ra mọi chuyện không phải như thế.”
“Trước đây chúng tôi cũng lấy khách sạn năm sao làm mục tiêu cố gắng, thế nhưng thế lực sau lưng Long Hồ chúng tôi không đủ mạnh, cho nên luôn bị chèn ép.”
Quá trình xem xét cấp bậc khách sạn không phải lúc nào cũng hoàn toàn công bằng liêm chính, ở giữa luôn có rất nhiều nhân tố gây phiền nhiễu.
Cho nên, sau đó Hứa Thục Quân cũng từ từ tiếp thu sự thật này.
Nhưng mà bây giờ Triệu Đại Vĩ muốn mua lại khách sạn Long Hồ, cho nên Hứa Thục Quân cũng muốn nói qua một chút, thật chất Long Hồ đủ tư cách để trở thành khách sạn năm sao.
Triệu Đại Vĩ cười nói: “Khách sạn có được năm sao hay không cũng không liên quan gì, chủ yếu là đồ ăn của khách sạn các cô thật sự chẳng ra gì.”
“Hiện tại trong ngành khách sạn này, nếu muốn đạt được lợi nhuận cao hơn, mà chỉ dựa vào các phòng cho thuê thì gần như là không có khả năng.
Muốn đưa lợi nhuận của khách sạn đạt đến mức cao nhất, thì phải đưa chất lượng đồ ăn và chất lượng của khách sạn đi lên.”
“Tất nhiên…”
Triệu Đại Vĩ cũng không sợ bản thân mình đả kích Hứa Thục Quân, anh ăn ngay nói thật: “Đồ ăn của khách sạn Long Hồ các cô ngay cả tiêu chuẩn phân cũng không đạt được.”
“Sao tệ đến như vậy được?!” Ánh mắt Hứa Thục Quân chứa đầy sự trách móc nhìn về phía Triệu Đại Vĩ, trong lòng cô ta thầm nhủ anh đánh giá như vậy cũng quá nghiêm khắc rồi.
“Tệ hay không thì cô cứ việc đi qua khách sạn Trường Ca Thái Vi của tôi là biết, Long Hồ của các cô mà so với khách sạn Trường Ca Thái Vi của tôi thì thật sự là một bên trên trời cao, còn một bên tận sâu dưới đáy vực.”
Hứa Thục Quân nghe thấy vậy, trong nháy mắt lòng tin của cô ta bị đả kích không sót một mẩu.
“Chênh lệch thật sự lớn đến như vậy sao?” Hứa Thục Quân cúi đầu, cắn răng hỏi.
“Đúng vậy!”
“Được rồi, bây giờ phải thay đổi như thế nào? Sa thải đầu bếp sao?” Hứa Thục Quân cảm thấy tay nghề đầu bếp hiện tại cũng không tệ như lời Triệu Đại Vĩ nói.
Hơn nữa, hiện tại muốn tìm một đầu bếp cao cấp thì cũng không phải là điều dễ dàng.
“Có thể suy nghĩ đến việc sa thải, nhưng nếu cô cảm thấy có thể giữ lại thì cũng không sao.
Dù sao thì là một đầu bếp, cũng không cần phải hiểu biết hết tất cả mọi thứ, anh ta chỉ cần tinh thông cách làm các món ăn, chỉ cần như vậy là đã có thể giữ lại rất nhiều khách hàng.”
Triệu Đại Vĩ nói như vậy làm Hứa Thục Quân thở phào nhẹ nhõm.
Làm việc cùng với nhau nhiều năm như thế, Hứa Thục Quân cũng không muốn vừa mới thăng chức đã sa thải hết những đồng nghiệp khi xưa.
“Chờ đến khi ký xong hợp đồng, tôi sẽ đưa tám món ăn chủ đạo của khách sạn Trường Ca Thái Vi cho đầu bếp của khách sạn cô.” Triệu Đại Vĩ cười nói: “Khi ấy đã có tám món ăn này làm nền, cho dù những món khác có khó ăn đến đâu, vẫn có thể dựa vào tám món này mà giữ chân khách ở lại.”
“Hơn nữa, khách sạn Trường Ca Thái Vi của chúng tôi nổi tiếng nhất là về nấm, vấn đề này thì để tôi xem có biện pháp nào điều hàng trực tiếp từ phía Phong Lâm qua hay không.
Hoặc là, nếu như có điều kiện thì có thể mở một trang trại nấm tại Khâu Dã này, trực tiếp cung ứng cho khách sạn.”
Triệu Đại Vĩ nói tiếp: “Hứa tổng, cô không cần quá lo lắng về vấn đề kinh doanh của khách sạn trong tương lai đâu.
Nhớ trước đây, khách sạn Trường Ca Thái Vi cũng thua lỗ mấy năm liên tiếp, nhưng với tám món ăn của tôi đồng thời thêm nấm vừa được thu hoạch, khách sạn đã có thể khởi tử hồi sinh.”
“Thật sự mạnh như vậy sao?” Đối với khách sạn Trường Ca Thái Vi, Hứa Thục Quân cũng không biết nhiều lắm.
Nhưng sau khi nghe những lời Triệu Đại Vĩ nói, hô hấp của cô ta cũng trở nên dồn dập.
Quả thật cô ta đã bị Triệu Đại Vĩ thuyết phục!
“Đương nhiên rồi, cô hãy rửa mắt mà đợi đi.” Triệu Đại Vĩ mười phần tự tin!
“Được!” Ánh mắt Hứa Thục Quân lấp lánh, bất tri bất giác nơi nào đó tận sâu trong đáy lòng đã vì Triệu Đại Vĩ mà rung động không ngừng.
…
Lúc trở về khách sạn Vân Lan đã là mười hai giờ khuya.
Mới rạng sáng Triệu Đại Vĩ đã mặt dày gọi điện cho Hạ Lâm - tổng giám đốc chi nhánh Giang Nam của ngân hàng Phong Lâm tại Giang Nam.
Lần trước khi Triệu Đại Vĩ vay tiền để mua khách sạn Thiên Duyệt, anh đã vay hơn một trăm triệu từ chi nhánh ngân hàng này của Hạ Lâm.
Để đảm bảo, Triệu Đại Vĩ đã sử dụng chính khách sạn Thiên Duyệt để làm tài sản thế chấp.
Khách sạn Thiên Duyệt có giá trị hơn một trăm năm mươi