Còn chưa đến mười phút, Phùng Giai đã tìm được thông tin về nhà họ Bùi tại Khâu Dã.
“Nhà họ Bùi tại Khâu Dã vốn là một đại gia tộc, về sau trong gia tộc lại có một vị danh tướng lập được công lớn trong cuộc kháng chiến giữa những năm tám mươi!”
“Mặc dù vị tổ tiên này đã qua đời, nhưng đời sau của nhà họ Bùi vẫn làm ăn rất phát đạt.
Trong giới quân sự lẫn chính trị đều phát triển rất tốt.”
“Người tại nơi Khâu Dã này, chuyện gì cũng dám làm mà không nể mặt mũi của ai cả, thế nhưng đối với nhà họ Bùi thì hầu như tất cả mọi người đều kính sợ!”
“Hả, lợi hại như vậy sao?” Bối cảnh của nhà họ Bùi như thế, ngay cả Ngụy Tử Phù cũng cảm thấy hơi ngạc nhiên.
Trong lòng Ngụy Tử Phù hơi lo lắng, cô ấy vội vàng gửi những thông tin vừa tìm được qua cho Triệu Đại Vĩ, không kiềm được mà hỏi anh: “Đại Vĩ, anh không đắc tội với nhà họ Bùi đấy chứ?”
Nếu như Triệu Đại Vĩ đắc tội với nhà họ Bùi tại Khâu Dã, chỉ sợ chuyện khách sạn ở Khâu Dã sẽ khó thực hiện.
Không bằng bây giờ rút lui, chuyển sang chỗ khác thì tốt hơn.
“Không có, cô nghĩ tôi giống mấy tên hay gây chuyện, sinh sự với người khác hay sao?”
Triệu Đại Vĩ cười nhắn: “Cô yên tâm đi, chỉ là nhà họ Bùi mời tôi đến giúp chữa bệnh mà thôi.
Nhưng tôi vẫn chưa chắc bọn họ có ý định gạt người hay không.”
“Hiện tại, đọc những thông tin mà cô gửi qua, tôi tin bọn họ sẽ không phải kẻ lừa đảo.”
Ở nơi như Khâu Dã này, lòng cảnh giác của Triệu Đại Vĩ lớn hơn lúc anh ở Phong Lâm rất nhiều.
Ví dụ như Bùi Cảnh Ngạn là người của Tô Chấn Nghiệp, sau đó gậy ông đập lưng ông thì nhất định anh sẽ gặp nguy hiểm.
Cho nên điều tra rõ ràng thân phận của đối phương là điều rất cần thiết.
Bùi Cảnh Ngạn dẫn Triệu Đại Vĩ đến nhà họ Bùi tại Khâu Dã.
Đây là một dãy biệt thự nằm biệt lập ở ngoài cùng ngoại thành, mặc dù thoạt nhìn không hoành tráng bằng sơn trang bên ngoài của Ngụy Tử Phù, nhưng so với biệt thự của người bình thường thì sang trọng hơn rất nhiều.
“Triệu tổng, mời!” Bùi Cảnh Ngạn tự mình mở cửa xe cho Triệu Đại Vĩ.
Dọc theo đường đi, Bùi Cảnh Ngạn cũng nói sơ qua tình huống xuất hiện với thân thể của chị họ Bùi Hi Mính của anh ta cho Triệu Đại Vĩ nghe.
Thì ra là không biết vì nguyên nhân gì, mà Bùi Hi Mính dần dần mất đi cảm giác đau.
Vấn đề này vừa nghe thì cảm thấy không có gì nghiêm trọng, nhưng về lâu về dài, đối với tâm lý của một người sẽ nảy sinh ra loại tra tấn rất lớn, thậm chí sẽ làm cho người đó nảy sinh cảm giác muốn tự hại mình.
Bên cạnh đó, mất đi cảm giác đau đồng nghĩa với việc mất đi tính cảnh giác đối với những nguy hiểm xung quanh mình.
Tuổi thọ của những người này thường sẽ không lâu.
Triệu Đại Vĩ đi theo Bùi Cảnh Ngạn, một đường đi thẳng từ xe cho đến phòng khách.
Bùi Cảnh Ngạn nói muốn đi thông báo một chút với chị họ Bùi Hi Mính.
Nhưng khi Bùi Cảnh Ngạn quay trở lại, anh ta lại nói: “Triệu tổng, mời anh theo tôi vào trong.”
Triệu Đại Vĩ nghi hoặc tiếp tục đi theo Bùi Cảnh Ngạn, đi đến nơi của Bùi Hi Mính.
Thì ra Bùi Hi Mính đang luyện võ.
Bởi vì rất nhiều người trong nhà đều tòng quân, cho nên nhà họ Bùi vẫn luôn duy trì thượng võ phong phạm.
Mặc dù Bùi Hi Mính là phụ nữ nhưng từ nhỏ cô ta đã luyện võ mà lớn lên.
Sau khi Bùi Hi Mính đánh xong một bộ quyền pháp, cô ta mới ngừng tay, quay đầu nhìn về phía Triệu Đại Vĩ đang đứng chờ bên cạnh.
“Được rồi, mọi người đi ra ngoài đi, để một mình tôi nói chuyện với Triệu tổng.”
Bùi Hi Mính nhìn nhìn cơ thể Triệu Đại Vĩ, khóe miệng cô ta hơi mỉm cười.
Chờ sau khi đám người Bùi Cảnh Ngạn đi ra ngoài, cô ta mới nói: “Anh có hứng thú luyện tập một chút không?”
“Tôi nghe nói anh rất mạnh, một mình anh có thể đấu lại bảy tám tên bắt cóc có vũ khí.”
Bùi Hi Mính cảm thấy vô cùng hứng thú với sức mạnh của Triệu Đại Vĩ.
Triệu Đại Vĩ từ chối lời mời của Bùi Hi Mính: “Lúc nãy tôi có nghe em họ của cô nói cơ thể của cô có vấn đề, mất đi cảm giác đau đớn.
Cho nên tôi cảm thấy với tình trạng hiện giờ của cô không nên luyện võ.”
Trên mặt Bùi Hi Mính lộ ra sự thất vọng.
Làm sao cô ta không biết được chứ, với tình trạng mất đi cảm giác với sự đau đớn mà vẫn cố luyện võ, thì khi cơ thể của mình bị thương nặng bản thân mình sẽ không có cách nào phát hiện ra.
Nhưng mà cô ta thật sự thích luyện võ.
Đặc biệt sau khi mất đi cảm giác đâu, cô ta càng thêm phần cuồng si với việc luyện võ!
Trong sinh hoạt hằng ngày, cô ta đã mất hết hứng thú với những món đồ đạc khác, bởi vì chúng nó