Triệu Đại Vĩ đang học nghề ở phòng bếp, nghe bên ngoài có người kêu gào, thế là anh bèn quay đầu ra ngoài xem xét tình hình.
Cùng lúc này.
Người đàn ông trung niên câu cá bên bờ hồ bị Triệu Đại Vĩ chọc tức trước đó cũng đến nhà hàng này ăn cơm.
Thấy anh Trần đang làm khó Hứa Thục Quân thì ông ta cũng động lòng.
Ông ta đứng ra nói: “Anh Trần, đây là bạn tôi, nể mặt, đừng làm khó cô ấy.
”
Nói xong ông ta còn nhìn Hứa Thục Quân, nghĩ thầm lần này cô phải cảm ơn tôi đấy.
Nhưng ông ta không ngờ anh Trần cũng để ý Hứa Thục Quân.
Mà quan hệ của ông ta với anh Trần cũng không tốt đến mức có thể nhường phụ nữ.
“Cút cho tôi!”
“Bình thường đánh giá cao ông thì ông thật sự xem mình có chút mặt mũi hả!”
“Người phụ nữ này là của tôi!”
Ánh mắt anh Trần đặt trên người Hứa Thục Quân, nói với Hứa Thục Quân: “Đắc tội với tôi thì hôm nay phải tiếp rượu cho ông đây, nếu không ông đây kéo cô đến phòng mình, để cô làm ấm giường cho ông đây!”
Thấy Hứa Thục Quân xinh đẹp như vậy, vóc người cũng đẹp, dường như anh Trần không còn kiên nhẫn nữa, muốn làm chút chuyện gì đó với Hứa Thục Quân.
Mà bây giờ người đàn ông trung niên cản trước mặt Hứa Thục Quân mất sạch mặt mũi rồi!
Ông ta không ngờ hôm này anh Trần này lại không nể mặt như vậy!
“Vẫn chưa cút sao?” Anh Trần nhìn về phía người đàn ông trung niên.
“Vâng vâng vâng!”
Người đàn ông trung niên bất đắc dĩ nhìn Hứa Thục Quân, tỏ ý mình cũng đành chịu.
Nhưng cô gái xinh đẹp thế này, nếu để một tay chơi phụ nữ khắp nơi như anh Trần chà đạp thì trong lòng ông ta vẫn rất khó chịu.
Hứa Thục Quân khẽ lắc đầu.
Không nói gì với người đàn ông trung niên, cô ta cứ đối mặt với anh Trần, vô cùng bình tĩnh, nói: “Anh họ tôi là Tưởng Tử Phi, tôi khuyên các người đừng nói mấy lời này.
Nếu anh họ tôi biết được thì các người có mấy cái mạng cũng chết không đủ.
”
Tưởng Tử Phi?
Mọi người sững sờ!
“Tưởng Tử Phi là ai?”
Thì ra khu vực này xa khu vực nội thành quá, tên tuổi của Tưởng Tử Phi không có tác dụng gì mấy khi ở đây.
Anh Trần nói: “Hay lắm, còn dám uy hiếp tôi, vậy tôi muốn xem thử, anh ta có thể làm gì tôi!”
Nói xong anh ta bổ nhào lên người Hứa Thục Quân.
Nhìn da dẻ Hứa Thục Quân trắng trẻo, cổ áo rộng, anh Trần cảm thấy hôm nay hơi sảng khoái.
Nhưng lúc này, Triệu Đại Vĩ nói: “Động đến người của tôi trước mặt tôi, muốn chết sao?”
Chủ quán thấy Triệu Đại Vĩ lại muốn chọc giận anh Trần, bất chợt bị dọa rồi, ông ấy vội vàng kéo anh lại, nói: “Không thể chọc đến anh Trần này đâu, bình thường anh ta làm mưa làm gió trong thôn, thật sự chọc đến anh ta thì sống không yên ổn nổi đâu!”
Triệu Đại Vĩ phất tay, tự mình đi ra nói với anh Trần: “Bây giờ cút thì vẫn có đường sống, đợi lát nữa anh không còn đường sống nữa đâu!”
“Lớn giọng thật! Mày là ai?” Anh Trần sa sầm mặt: “Đánh cho tao!”
Triệu Đại Vĩ khẽ hừ, nhấc một băng ghế dài lên ném qua.
Ầm ầm ầm ầm!
Thế mà rơi xuống thật!
Triệu Đại Vĩ đi sang chỗ anh Trần, thấp giọng nói: “Quỳ xuống!”
Chân anh Trần mềm nhũn trong thoáng chốc.
Triệu Đại Vĩ tiến lên một bước đạp anh Trần quỳ xuống.
Mà người đàn ông trung niên bên cạnh thấy toàn bộ quá trình, nhìn một màn trước mắt, trong lòng ông ta cũng không dám coi thường và ghen ghét với Triệu Đại Vĩ nữa.
Đây là Triệu Đại Vĩ nên có!
Đây là nhân vật lợi hại, nên sở hữu nữ nhân xinh đẹp!
Người đàn ông trung niên vội chạy ra, không dám nhìn Triệu Đại Vĩ, sợ anh truy cứu hành vi tính toán Hứa Thục Quân của ông ta vừa nãy.
Triệu Đại Vĩ không để mắt đến người đàn ông trung niên, chỉ nói với anh Trần: “Chút bản lĩnh này mà dám động đến người của tôi, gan anh lớn quá nhỉ?”
Anh Trần vẫn không phục, nói: “Nhóc con, tao khuyên mày đừng động đến tao! Đại ca tao là nhân vật lớn có tiếng, người ta gọi là anh Vân!”
“Anh Vân?” Triệu Đại Vĩ bật cười.
“Mày cười cái gì?” Anh Trần hỏi.
Triệu Đại Vĩ nói: "Đại ca anh là anh Vân, vậy anh biết Hắc Vũ không?”
Hắc Vũ chính là can tướng đắc lực dưới trướng Dương Kiếm Vân, mà lần trước vì chuyện của Triệu Tú Hòa mà Hắc Vũ đã đắc tội với Triệu Đại Vĩ, bị anh cho người đánh một trận, đánh đến mức như