“Thật xin lỗi, làm náo loạn cả cửa hàng của ông rồi.” Giải quyết anh Trần xong, Triệu Đại Vĩ quay lại nói với chủ quán.
Chủ quán vội nói: “Không sao, chuyện nhỏ thôi, ngược lại cậu giải quyết anh Trần đã xem như để tôi tránh khỏi tổn thất rồi.”
“Trước đây, mỗi này anh ta đều đến chỗ tôi mua chịu, không bao giờ trả tiền, cứ thế này tôi e sẽ bị lỗ.
Nên cậu dạy dỗ anh ta là giải quyết phiền phức giúp tôi rồi.”
“Thì ra anh ta còn nợ tiền ông, hay là để tôi bảo anh ta trả tiền lại?” Triệu Đại Vĩ cười hỏi.
“Không cần đâu, chỉ có chút tiền thôi, để anh ta đi đi, tránh sau này anh ta ra ngoài lại tìm tôi gây phiền phức.”
Thấy chủ quán nói vậy, Triệu Đại Vĩ cũng không lo chuyện bao đồng nữa.
Chủ quán nói: “Cậu Triệu, cậu có muốn học tiếp không?”
“Tiếp tục thôi.”
Triệu Đại Vĩ và chủ quán học một lúc, cuối cùng cũng nắm được tinh hoa của bún thịt này.
Sau đó, Triệu Đại Vĩ và Hứa Thục Quân rời khỏi quán ăn.
Hà Văn Quyên nhìn Triệu Đại Vĩ rời đi, trong lòng bỗng thấy hơi lạ.
Chủ quán nhìn con gái mình không giấu được vẻ mất mát trong mắt, nói: “Con đó, đừng nghĩ nữa, người ta là ông chủ lớn, với lại con nhìn người đẹp bên cạnh người ta xem, xinh hơn con nhiều không?”
Hà Văn Quyên nói: “Con chỉ nhìn thôi mà cha, cha đừng nghĩ nhiều.”
“Đừng nói dối, cha có thể nhìn ra, ông chủ Triệu này có tiền, đẹp trai, lại giỏi giang, cô gái bình thường đều sẽ thích.”
Xì xì!
Hà Văn Quyên đỏ mặt.
…
Về đến khách sạn lớn Long Hồ, Hứa Thục Quân lập tức lấy cá trong xô ra.
May mà cá vẫn còn sống, điều này khiến trong lòng Hứa Thục Quân rất vui.
Đây là cá cô ta câu cùng Triệu Đại Vĩ.
“Triệu tổng, có người tìm anh.”
Chưa đợi Hứa Thục Quân cầm cá đến phòng bếp, phục vụ đã đến nói với Triệu Đại Vĩ.
“Có nói tên gì không?” Anh hỏi.
“Anh ta nói anh ta tên Dương Kiếm Vân.”
“Dương Kiếm Vân…” Triệu Đại Vĩ thấy tên đối phương có chữ Vân, trong lòng cũng có suy đoán.
“Dẫn tôi đi.”
Dương Kiếm Vân đang ở phòng khách của khách sạn lớn Long Hồ.
Thấy Triệu Đại Vĩ vào cửa, anh ta và mấy người dưới trướng vội hì hì nhận tội với anh.
Triệu Đại Vĩ nói: “Anh chính là anh Vân?”
Dương Kiếm Vân vội nói: "Không dám, do mọi người khách sáo nên gọi tôi anh Vân, tên thật của tôi là Dương Kiếm Vân.
Lần này đến đây là vì trước đây đắc tội nhiều, vẫn mong Triệu tổng lượng thứ!”
Triệu Đại Vĩ nhìn về phía Dương Kiếm Vân: “Vì sao đột nhiên lại đến nhận tội, không phải anh đồn rằng muốn chơi chết tôi sao?”
Toàn thân Dương Kiếm Vân run lên!
Trước đây anh ta nghĩ vậy, nhưng bây giờ Tưởng Tử Phi liên tục thu hoạch lãnh địa của mấy ông lớn, kể cả phần lớn thế lực của Hà Long Cường cũng bị Tưởng Tử Phi thu nạp.
Bây giờ Tưởng Tử Phi đã là nhân vật đỉnh cao của Khâu Dã rồi, ngồi ngang hàng với Tô Chấn Nghiệp, hơn Dương Kiếm Vân anh ta một bậc.
Quan trọng hơn nữa là anh ta đã nghe tin Triệu Đại Vĩ và Tưởng Tử Phi vào quốc tế Khải Duyệt một mình, sau đó tóm được Hà Long Cường.
Dương Kiếm Vân thử nghĩ, hai người Triệu Đại Vĩ và Tưởng Tử Phi có thể tóm được Hà Long Cường, vậy anh ta còn chẳng bằng Hà Long Cường thì cần bao nhiêu thời gian để bị tóm?
Nghĩ đến đây, Dương Kiếm Vân đã biết, mình đối đầu với Triệu Đại Vĩ tiếp thì chỉ có một con đường chết.
Với lại hôm nay Triệu Đại Vĩ đột nhiên chỉ tên muốn đối phó anh ta, anh ta thật sự hoảng loạn.
Anh ta nói: “Triệu tổng, trước kia tôi có mắt không thấy Thái Sơn, không biết sự lợi hại của Triệu tổng cậu.
Bây giờ một mình Triệu tổng kéo được cả Hà Long Cường xuống, mà bây giờ Tưởng Tử Phi lại thay địa vị của Hà Long Cường ở Khâu Dã.”
“Nên tôi nghĩ, bây giờ ngoài đầu hàng thì không còn đường khác để đi…”
Dương Kiếm Vân cúi đầu.
Triệu Đại Vĩ thấy anh ta thành khẩn như vậy, bèn nói: “Anh đã đến Long Hồ nhận tội, vậy tôi cho các người một cơ hội.
Giải tán thế lực của mình, sau đó thẳng thắn nhận tội.
Nắm quy tắc không gây họa cho người khác, anh vẫn có đường sống.”
“Thật sự muốn bảo Tưởng Tử Phi đi xử lý anh, tôi không dám bảo đảm sẽ có kết quả thế nào.”
Tưởng Tử Phi của bây giờ thế lực vô cùng mạnh, với lại sau lưng có Triệu Đại Vĩ chống lưng, khí thế sắp đàn áp cả Tô Chấn Nghiệp.
Dương Kiếm Vân rất xoắn xuýt.
Có mấy người dưới trướng Dương Kiếm Vân không phục, nhưng trước đó Hắc Vũ bị Triệu Đại Vĩ dạy dỗ thì cũng không nói gì.
“Cho các người thời gian suy nghĩ một ngày, hoặc là đánh, hoặc là làm theo lời tôi nói.”
“Về đi.”
Triệu Đại Vĩ phất tay bảo Dương Kiếm Vân về.
Dương Kiếm Vân hỏi: “Không còn con đường khác sao?”
“Không có, anh biết đấy, anh muốn giết tôi, tôi không giết anh đã là nương tay với anh rồi.” Triệu Đại Vĩ nói.
Dương Kiếm Vân không nói được gì.
Muốn giết Triệu