Dùng canh cá xong, Triệu Đại Vĩ giao chuyện của khách sạn cho Hứa Thục Quân xử lý.
Đi đến bước này, cơ bản anh có thể buông tay để giám đốc xinh đẹp Hứa Thục Quân này kinh doanh.
Nhưng doanh số của Long Hồ bây giờ vẫn cách một triệu rất xa, với lại thế lực Khâu Dã rắc rối phức tạp, chưa giải quyết được hết những vấn đề trước đó thì anh vẫn chưa thể rời khỏi Khâu Dã.
Triệu Đại Vĩ nằm trên giường đơn của khách sạn Long Hồ, bỗng dưng rất nhớ chị dâu Tiền Mỹ Lâm.
“Chị dâu, không biết chị có khỏe không.”
Nghĩ đến đây, không nhịn được suy nghĩ trong lòng, anh gọi video cho Tiền Mỹ Lâm.
Tiền Mỹ Lâm thấy là cuộc gọi video của Triệu Đại Vĩ gọi đến, tâm trạng bất chợt vui vẻ hẳn: “Đại Vĩ, sao chú có thời gian rảnh gọi điện cho chị dâu vậy?”
“Chị Thu Tĩnh có đó không?” Triệu Đại Vĩ đột nhiên hỏi vậy.
“Chú tìm Thu Tĩnh à?” Tiền Mỹ Lâm sững sờ, sau đó cười nói: “Thu Tĩnh…”
Tiền Mỹ Lâm mới gọi đã bị Triệu Đại Vĩ ngăn lại.
“Chị dâu, chị cũng ngây thơ quá rồi, tôi hỏi Thu Tĩnh có đó không đương nhiên có chút chuyện muốn nói với chị, không muốn để Thu Tĩnh nghe thấy.”
Tiền Mỹ Lâm ngẩn người.
Thì ra là vậy!
Trong lòng vui vẻ đến lạ, Tiền Mỹ Lâm trách: “Chú thật sự càng ngày càng xấu xa.
Nói như vậy, chú gọi đến là tìm chị dâu nhỉ?”
“Ừm, một thời gian không gặp chị dâu nên nhớ chị rồi.
Chị dâu, chị có nhớ tôi không?” Triệu Đại Vĩ hỏi.
“Nhớ, nhớ vô cùng, lúc nào chú về thế?”
“Tôi có thể về bất cứ lúc nào, nhưng chưa xử lý xong chuyện ở đây, nên nếu về đó thì vẫn phải về đây.”
“Vậy cứ xử lý công việc xong rồi tính.”
“Ừm.” Triệu Đại Vĩ nói: “Chị dâu, chị quay ống kính về phía mình một chút, tôi không thấy rõ mặt chị.”
Tiền Mỹ Lâm trợn trắng mắt: “Chị dâu có gì đẹp, chẳng phải trước kia ngày nào cũng thấy sao? Còn nhìn chưa đủ hả.”
“Đương nhiên là nhìn không đủ!”
Triệu Đại Vĩ thấy Tiền Mỹ Lâm đặt camera điện thoại ổn thỏa, sau đó thấy được gương mặt đoan trang của cô ấy.
Một khoảng thời gian ngắn không gặp, Tiền Mỹ Lâm hơi tiều tụy.
“Chị dâu, có phải trong thôn xảy ra chuyện gì không, tôi thấy chị hốc hác nhiều.” Triệu Đại Vĩ hơi đau lòng.
“Không có, đâu có chuyện gì, vì chuyện muốn làm công viên chủ đề tình yêu trong thôn có hơi phí sức.
Dù sao cũng là lần đầu chị dâu làm một mình nên muốn làm thật tốt, hơi mệt thôi.
Nhưng mà, Đại Vĩ, chị dâu nói với chú, bây giờ thôn được chị tu sửa lại, ra hình ra dạng lắm!”
Trên gương mặt xinh đẹp của Tiền Mỹ Lâm lộ ra vẻ tự hào.
Triệu Đại Vĩ nói: “Đỉnh vậy, gửi ảnh cho tôi xem đi.”
“Cũng được, nhưng ảnh không đẹp như thế, thực tế đẹp hơn chút.” Tiền Mỹ Lâm nói.
Triệu Đại Vĩ cười gật đầu.
Sự chú ý của anh vẫn đặt trên người Tiền Mỹ Lâm nhiều hơn.
Có thể thấy, hôm nay cô ấy mặc một chiếc sơ mi vàng nhạt, tóc vén lên, trông rất xinh đẹp.
Triệu Đại Vĩ cũng không nói chuyện, lẳng lặng thưởng thức cô ấy.
Tiền Mỹ Lâm nói: “Không có chuyện gì khác muốn nói à, đừng nhìn chị dâu như vậy, chị sẽ xấu hổ đó.”
Triệu Đại Vĩ cạn lời.
Nhìn chị cũng không thể nhìn, xấu hổ cái gì.
Tiền Mỹ Lâm hỏi: “Đại Vĩ, chú ở Khâu Dã, có gặp được cô gái xinh đẹp nào mình thích không.
Gần đây chị nghe nói Khâu Dã rất nhiều gái xinh.”
“Cũng được, không khác gì Phong Lâm chúng ta.”
“Thế gặp được người chú thích không?” Tiền Mỹ Lâm tò mò hỏi.
“Có người trông không tồi, nhưng nói vô cùng thích thì đâu dễ như thế, chẳng phải tim tôi đã bị chị dâu chiếm rồi sao?”
Tuy Hứa Thục Quân xinh đẹp nhưng vẫn không chiếm được trái tim của Triệu Đại Vĩ, cho nên anh cũng không nói dối.
“Cái này không được.”
Tiền Mỹ Lâm nói: “Nhà họ Triệu có đứa con độc đinh là chú, chú phải tìm được bạn gái sớm một chút.
Chị dâu không thể sinh con với chú, nếu không sẽ bị người trong thôn nhạo báng chết.”
Triệu Đại Vĩ hiểu ý của cô ấy.
Tiền Mỹ Lâm nói có thể có chuyện nam nữ nhưng sẽ không sinh con cho anh, vì bây giờ Tiền Mỹ Lâm không có đàn ông, nếu sinh con, vậy chẳng phải nói với tất cả mọi người rằng cô ấy có đàn ông sao?
Triệu Đại Vĩ nói: “Chị dâu, nói sau đi, bây giờ tôi mới hai mươi thôi mà.”
Thấy vẫn muốn nói gì đó, Tiền Mỹ Lâm bên kia đã nói: “Thu Tĩnh về rồi,