Sáng ngày hôm sau.
Hứa Thục Quân dẫn Triệu Đại Vĩ tới nhà Nương Giai Di.
Bởi vì Hứa Thục Quân biết anh vì mình nên mới chịu ra tay chữa trị cho Nương Giai Di, cho nên thấy Triệu Đại Vĩ có thể đi chuyến này khiến cô ta cảm thấy rất vui.
Ít nhất thì trong lòng Triệu Đại Vĩ, thứ hạng của cô ta cũng không thấp đấy chứ?
Nương Giai Di ra mở cửa.
Cảm xúc của cô ta vẫn chưa ổn lắm, tóc tai rối bù cũng chẳng buồn chải, nhưng khi nhìn thấy Triệu Đại Vĩ là nam, trái tim cô ta bỗng đập mạnh.
Thực ra nghe giọng Triệu Đại Vĩ trong điện thoại cũng có thể hình dung đại khái người này là nam giới, nhưng vì nét chữ màu xanh trên lá thư của Triệu Đại Vĩ khiến cô ta cảm thấy nói không chừng người đó có thể là nữ.
Vậy mà khi thực sự nhìn thấy Triệu Đại Vĩ, cô ta đã hụt hẫng.
Không phải vì ngoại hình của Triệu Đại Vĩ như thế nào, mà bởi bây giờ cô ta khá thất vọng với đàn ông, không muốn qua lại nói chuyện với đàn ông.
Có điều nhớ lại hành động tối qua của Triệu Đại Vĩ, trong tim cô ta lại thấy thoải mái hơn nhiều.
“Mời vào nhà.”
Nương Giai Di mời hai người vào nhà.
Triệu Đại Vĩ cũng đang quan sát đánh giá Nương Giai Di
Anh cảm thấy mặt mộc của cô ta rất đẹp, dáng người cao ráo, cơ thể gầy gò xương xẩu, gương mặt lại vô cùng đẹp, giống như một chiếc mắc áo làm từ chất liệu tự nhiên.
Bảo sao Hứa Thục Quân nói kiểu đẹp của cô ta và Nương Giai Di không giống nhau.
Triệu Đại Vĩ cùng Hứa Thục Quân bước vào nhà Nương Giai Di, sau đó ngồi lên sô pha.
Hứa Thục Quân nói: “Đây là Triệu tổng Triệu Đại Vĩ, ông chủ của khách sạn Long Hồ chúng tôi.
Hơn nữa cậu ấy không chỉ là ông chủ mà cũng rất thạo nghề y, cậu ấy có thể chữa trị cả chứng bệnh kỳ lạ như không cảm nhận được đau đớn.”
Nương Giai Di gật đầu: “Tôi biết Triệu tổng là thần y, tối qua tôi uống thuốc Triệu tổng đưa, hôm nay tinh thần thật sự đã tốt hơn hôm qua một chút.”
“Vậy có cần để Đại Vĩ khám thêm cho cô không?” Hứa Thục Quân quan tâm hỏi han: “Dù sao tối qua cậu ấy cũng kê thuốc theo miêu tả của tôi, có khả năng sẽ không chuẩn xác lắm.”
Nương Giai Di thầm nghĩ bản thân dường như cũng chẳng còn lựa chọn nào khác nên đã đồng ý.
Cô ta đưa tay ra để Triệu Đại Vĩ bắt mạch.
Triệu Đại Vĩ nhận thấy Nương Giai Di thực sự rất gầy gò.
Ví dụ như tay của Hứa Thục Quân khá tròn trịa, cầm tay sẽ cảm thấy mềm mại, ấm áp.
Còn tay của Nương Giai Di thậm chí còn nhìn thấy rõ mạch máu.
“Chị có bị thiếu máu không?” Triệu Đại Vĩ còn chưa bắt mạch đã cảm thấy nhất định bị thiếu máu.
Bắt mạch xong anh lại càng chắc chắn.
Người bị thiếu máu khí sắc không tốt, toàn thân mỏi mệt, có thể còn đau đầu chóng mặt.
Thiếu máu trong thời gian dài sẽ khiến người bệnh cảm thấy cuộc sống nhạt nhẽo vô vị, thậm chí còn có thể mắc trầm cảm.
Nương Giai Di thiếu máu, lại bị lừa gạt, tình hình bệnh trầm cảm theo đó mà càng nghiêm trọng hơn.
“Đúng.” Nương Giai Di thừa nhận bản thân bị thiếu máu.
Triệu Đại Vĩ thả cánh tay vừa bắt mạch xuống, cười nói: “Có phải chị muốn giữ dáng nên mới ăn ít không?”
“Ừ.” Nương Giai Di ngẩng đầu nghiêm túc nhìn Triệu Đại Vĩ, cảm thấy anh rất tài giỏi.
Triệu Đại Vĩ đã tính toán sẵn trong đầu: “Thực ra thì cũng không có vấn đề gì to tát, sau này chị uống thêm thuốc bổ huyết với cả không được nhịn ăn hà khắc nữa.
Chị cứ ăn nhiều một tí, nếu mà sau đó béo lên thật thì lại đến tìm tôi, tôi sẽ giới thiệu cho chị mấy phương pháp giảm cân.
Như vậy thì sau này chị chẳng phải sống vất vả như bây giờ nữa.”
Tinh thần Nương Giai Di đã phấn chấn hơn.
Cô ta hiếu kỳ hỏi: “Tạng người của tôi dễ béo, uống nhiều nước thôi cũng béo được.
Nếu như không ăn uống kiêng cữ thì kiểu gì cũng béo lên.
Phương pháp của cậu có tác dụng thật sao?”
Trong mắt cô ta tràn đầy hy vọng.
“Đương nhiên có hiệu quả chứ.”
Triệu Đại Vĩ đưa ra lời khẳng định.
Trong nháy mắt, Nương Giai Di đã vui vẻ hơn nhiều: “Vậy tốt quá, tôi sẽ nghe lời cậu.”
Nhưng Triệu Đại Vĩ có thể nhận thấy niềm vui của Nương Giai Di chỉ là niềm vui nhất thời, vài phút nữa thôi sẽ lại rơi vào trạng thái buồn bã u sầu.
Cho nên anh muốn chữa bệnh cho cô ta thì nhất định phải kê thuốc đúng bệnh.
Triệu Đại Vĩ hỏi: “Nghe nói xưởng của chị xảy ra vấn đề, không biết chị mở loại xưởng gì nhỉ?”
“Xưởng may quần áo, chủ yếu làm về gia công quần áo.” Hứa Thục Quân nói.
“Xưởng quần áo…”
Triệu Đại Vĩ trầm ngâm một lúc, trong đầu bỗng xuất hiện một ý nghĩ mơ hồ.
“Nếu chị đã làm gia công rồi thì có từng nghĩ đến chuyện trực tiếp sản xuất quần áo chưa? Nghe nói gia công quần áo chẳng kiếm được bao nhiêu.”
“Tôi từng thử rồi nhưng đều thất bại cả, với lại tôi không đủ tiền để mời nhà thiết kế giỏi…”
Nương Giai Di thầm nghĩ chuyện này bản thân đã nghĩ tới từ lâu rồi.
Có ai