Chữa trị cho Nương Giai Di và nói chuyện về xưởng may xong, Triệu Đại Vĩ và Hứa Thục Quân rời đi.
Nương Giai Di muốn mời hai người ở lại, nhưng nhớ ra họ đều bận trăm công nghìn việc nên cũng không nói thêm gì nhiều nữa.
Chẳng qua trong thâm tâm, cô ta muốn có cách thức liên lạc của Triệu Đại Vĩ.
Trên đường về, Hứa Thục Quân vui vẻ nói: “Đại Vĩ, cách rót vốn này của cậu và chủ ý về xưởng may phát triển hưng thịnh thật sự đã khiến tâm trạng của Nương Giai Di tốt lên nhiều.”
“Cảm ơn cậu, cậu vừa ra tay đã giúp tâm tư của Giai Di tốt hơn.
Chí ít bây giờ cô ấy không còn quá cực đoan nữa.”
Triệu Đại Vĩ giải thích: “Bây giờ Nương Giai Di cần động lực để sống tiếp, chúng ta chỉ cần cho chị ấy động lực, chị ấy sẽ không làm ẩu đâu.
Dùng thuốc điều trị sẽ giúp tâm trạng, cơ thể tốt hơn trong vòng một tháng.”
Hứa Thục Quân cảm thán, dường như Triệu Đại Vĩ đều rất tài giỏi khi làm bất kỳ việc gì.
Sau đó.
Nương Giai Di bắt đầu tuyển dụng, thông báo muốn tuyển một nhà thiết thế Hán phục, mức lương hai đến ba vạn, lựa chọn ứng viên theo hồ sơ, CV cá nhân.
Thông báo tuyển dụng này đã thu hút rất nhiều người đến ứng tuyển.
Trong số đó có Trịnh Mỹ Sơ.
Trịnh Mỹ Sơ là sinh viên xuất sắc của Học viện Thiết kế thời trang thủ đô, nhưng sau khi tốt nghiệp, cô ấy vẫn chưa tìm được công việc mình muốn làm mà kiếm sống bằng việc chỉnh sửa ảnh cho người khác.
Làm công việc này không kiếm được bao nhiêu tiền, cô ấy muốn làm ở vị trí khác nhưng vẫn chưa tìm được công ty phù hợp.
Cô ấy rất đam mê Hán phục.
Là một sinh viên xuất sắc của Học viện Thiết kế thời trang, cô ấy cũng thiết kế những bộ Hán phục cách tân theo cảm nhận của riêng mình, nhưng tiếc rằng không có công ty nào thích thiết kế của cô ấy.
Có điều, trong lúc cảm thấy chỉnh sửa ảnh vẫn có thể kiếm được chút tiền, cô ấy bỗng nhìn thấy tin tức tuyển dụng của Nương Giai Di!
“Cần tuyển một nhà thiết kế Hán phục!”
“Chẳng phải nói mình hay sao?”
Trịnh Mỹ Sơ tự luyến, sau đó nhanh chóng gửi bản CV có sẵn trong máy tính cho Nương Giai Di.
Cùng với đó, cô ấy còn đính kèm một tác phẩm thiết kế của mình.
Nương Giai Di nhận được không ít CV.
Có rất ít hồ sơ khiến cô ta hài lòng, nhưng cũng không phải là không có, ví dụ như CV của Trịnh Mỹ Sơ.
Theo giới thiệu trong CV, Trịnh Mỹ Sơ là một người yêu thích Hán phục, sinh viên tốt nghiệp Học viện Thiết kế thời trang thủ đô.
Hơn nữa, Nương Giai Di cảm thấy tác phẩm thiết kế của Trịnh Mỹ Sơ không tồi.
Nghĩ đi nghĩ lại, cô ta quyết định để Trịnh Mỹ Sơ tham gia phỏng vấn.
“Chiều mai phỏng vấn ạ?” Trịnh Mỹ Sơ rất vui mừng: “Vâng ạ!”
Cô ấy cảm thấy số phận mình có thể thay đổi rồi.
Nếu không thể thay đổi, cô ấy chỉ có thể quay về với công việc cũ.
Có điều, cô ấy thấy liều một phen cũng khá tốt, biết đâu sẽ có một tương lai mới rộng mở trước mắt.
Nương Giai Di hẹn Trịnh Mỹ Sơ phỏng vấn xong, lại gọi điện hỏi ý kiến Triệu Đại Vĩ xem có cần phỏng vấn người cô ta chọn không.
“Cũng được, không thành vấn đề.”
Triệu Đại Vĩ hỏi: “Chị Nương, chị có cảm thấy cơ thể tốt hơn nhiều không?”
Nương Giai Di cảm thấy ấm áp trong lòng, nói: “Tốt hơn nhiều rồi, trước đây luôn cảm thấy không có tinh thần, bây giờ hoàn toàn không còn như vậy nữa.
Hơn nữa, tôi cảm thấy có động lực sống rồi!”
“Triệu tổng, trình độ y thuật của cậu thật thần kỳ!” Nương Giai Di nói.
“Chị thấy tốt là được rồi.”
“Triệu tổng…” Nương Giai Di bỗng có một câu hỏi muốn hỏi anh nhưng cô ta hơi ngại mở lời, sợ dễ dẫn đến hiểu lầm.
“Chuyện gì thế?” Triệu Đại Vĩ hỏi.
“Không có gì.” Nương Giai Di cười nói: “Tôi chợt nghĩ ra câu hỏi này, nhưng cũng không vội, không làm phiền cậu nữa.”
“Chị nói đi, có gì mà phiền với không phiền chứ, đều là người một nhà mà.”
“Cái này…” Nương Giai Di ngẫm nghĩ, cuối cùng lấy hết dũng khí nói với Triệu Đại Vĩ: “Triệu tổng, thật ra tôi muốn hỏi cậu có đơn thuốc giúp ngực to ra không?”
Nói đến đây,