"Em nói đi, Đại Vĩ, chỉ cần em mở miệng thì chuyện gì chị cũng sẽ giúp em!" Lý Vũ Trần cười tủm tỉm nói.
"Tôi hy vọng có thể dùng loa lớn trong thôn lên tiếng thanh minh một chút, có người dùng dược liệu trồng làm giả thành dược liệu mọc hoang rồi mang đến bán ở chỗ tôi.
Tôi hy vọng sẽ không xảy ra chuyện này nữa, nếu không hai bên sẽ không bao giờ buôn bán với nhau tới chết."
"Có người cầm đồ giả tới giả mạo sao?"
Lý Vũ Trân cảm thấy không tưởng tượng nổi, bởi vì người trong thôn cũng tương đối biết điều, vậy thì sẽ không lớn gan như thế, dám làm như thế ở trong thôn.
Thế nhưng nghĩ lại một chút, cô ta cũng nhanh chóng suy nghĩ ra.
Thôn dân trong thôn Đại Long đúng thật là tương đối biết điều, nhát gan, cũng tương đối sợ trách nhiệm.
Thế nhưng còn có một số ít người thường xuyên gây rắc rối, hơn nữa các thôn dân có giận nhưng cũng không dám nói gì.
Nhóm người này chính là chồng của cô ta, Ngô Tùng Quế và một đám người dưới tay của Ngô Tùng Quế!
Lý Vũ Trân nói: "Chị biết rồi, chắc chắn là đám anh em kia của Tùng Quế đúng không? Đám người chó má kia, không có một ai tốt!"
Nói xong, cô ta nghiêm túc nói: "Đại Vĩ, chuyện này không thành vấn đề, chị bán dược liệu xong sẽ giúp em thông báo cho toàn thôn!"
Tiền Mỹ Lâm nghe thế, vội vàng cầm lấy dược liệu của Lý Vũ Trân tới chỗ cân, sau đó dựa theo giá cả tương ứng, thanh toán cho Lý Vũ Trân.
"Tổng cộng là hai trăm mươi hai."
Tiền Mỹ Lâm đưa tiền cho Lý Vũ Trân.
Lý Vũ Trân vui vẻ nói: "Tiền này rất dễ kiếm."
Cầm lấy tiền, cô ta dựa theo lời đã hứa, lập tức đi thẳng tới thôn ủy.
Thân là vợ của Ngô Tùng Quế, mặc dù Lý Vũ Trân không hề được Ngô Tùng Quế thích thế nhưng gì dù cũng là người được cưới hỏi đàng hoàng, thế nên cô ta không có trở ngại gì với bên thôn ủy.
Cầm chiếc loa radio của thôn lên, Lý Vũ Trân bắt đầu thông báo cho toàn dân: "Mọi người chú ý, gần đây có người cố ý dùng dược liệu người trồng giả mạo dược liệu mọc hoang bán cho Triệu Đại Vĩ.
Người như thế thật sự là một sự sỉ nhục với thôn Đại Long của chúng ta, mọi người phải lấy đây làm gương!"
"Nếu như lần sau còn xảy ra chuyện này thì tôi sẽ đọc tên lên đây, để người đó không thể lăn lộn ở thôn Đại Long của chúng ta nữa."
Rào rào!
Sau khi cô ta nói xong, thôn dân bắt đầu lên tiếng mắng chửi tên bán dược liệu giả kia.
"Trong thôn của chúng ta lại có loại người rác rưởi như thế, đúng là vô liêm sỉ."
"Chỗ của Đại Vĩ trở thành điểm cho mọi người kiếm thêm thu nhập, kết quả lại bị tên chó má đó phá hỏng."
Ngô Tam Hải đi tới giữa ruộng cũng có thể nghe thấy có người nói tới chuyện này.
Sắc mặt anh ta trở nên cực kỳ khó coi, thậm chí cảm thấy không thể ngóc đầu lên được.
"Triệu Đại Vĩ, cậu điên rồi!" Ngô Tam Hai thở dốc lên tiếng.
...!
Hai ngày trôi qua.
Hương Lan Phường liền cử xe hàng chuyên dụng chuyển nhóm túi thơm và hộp đựng bên ngoài đầu tiên tới, động tác vô cùng nhanh nhẹn.
Khi xe hàng lớn dừng trước cửa nhà của Triệu Đại Vĩ, các thôn dân đều vây quanh.
Ngay sau đó, tài xế của xe chở hàng tiến hành dỡ hàng.
Các thôn dân nhìn thấy, vui vẻ hớn hở chạy tới hỗ trợ.
"Đại Vĩ, trong này là gì?"
Triệu Đại Vĩ cũng không giấu diếm: "Là túi thơm, tôi mua dược liệu là để chế tạo túi thơm thuốc bắc."
"Đại Vĩ, đồ chơi này có thể kiếm được tiền sao?"
"Chắc hẳn là có thể, nếu không kiếm được tiền thì tôi tội gì phải khổ cực như thế?" Triệu Đại Vĩ cười một tiếng.
"Cũng đúng."
Mọi người vô cùng tò mò, Triệu Đại Vĩ sẽ làm túi thơm dạng gì.
Bởi vì phải kiểm tra hàng thế nên Triệu Đại Vĩ mở một ít hộp đựng ra, xem qua loa một chút, xác nhận những sản phẩm này cũng đủ chất lượng tốt.
"Mẹ kiếp! Vải vóc của cái này thật tốt, sờ thử thì thấy là tơ tằm đặc biệt, hơn nữa còn ưa nhìn! Đại Vĩ, vật này bao nhiêu tiền?"
Rất nhiều người lại bắt đầu thảo luận về cái này.
"Xấp xỉ ba mươi đồng, cũng không có bao nhiêu tiền."
"Ba mươi đồng một cái?"
Các thôn dân đều sợ ngây người, cũng không nhịn được đếm thử một chút xem rốt cuộc Triệu Đại Vĩ đặt bao nhiêu túi thơm.
"Hai ngàn túi, Triệu tổng, ngài kiểm tra chưa?" Tài xế dỡ hàng xong, sau đó nói.
"Không cần, tôi tin các người."
Từ sản phẩm tới chất lượng, Triệu Đại Vĩ có thể nhận ra, Hương Lan Phường chắc chắn có bỏ tâm huyết.
"Được, vậy chúng tôi đi đây." Tài xế xe hàng xoay người đóng kín cửa buồng xe.
"Chờ một chút, mấy người cầm chút tiền này uống trà." Triệu Đại Vĩ đưa cho tài xế một bao lì xì chứa ba trăm ngàn.
Mặc dù ít tiền thế nhưng