Bởi vì nghĩ đến chuyện xây nhà trong thôn, Triệu Đại Vĩ có chút kích động.
Lúc đi ngủ, nhìn Tiền Mỹ Lâm một lòng một ý ngồi ở mép giường chơi điện thoại, anh không nhịn được nói: "Chị dâu, chị muốn ở kiểu nhà như thế nào? Chị có hình thức nào mà mình tương đối thích không?"
Tiền Mỹ Lâm đặt điện thoại xuống.
Cô ấy cũng không rõ về vấn đề này cho lắm.
Hơn nữa cô ấy làm gì có tư cách nói tới những thứ này.
Nếu tiền trong tay đều dùng để xây nhà thì ngược lại có thể xây được một căn nhà không tệ, thế nhưng trong tay cô ấy lại không có tiền dư!
Vì thế, Tiền Mỹ Lâm cảm thấy bây giờ không phải là lúc để nghĩ tới vấn đề này.
Cho nên, cô ấy lắc đầu: "Đại Vĩ, chị biết bây giờ chú có tiền, muốn xây nhà thế nhưng cứ để dành một chút tiền đi, chờ tới khi có tiền triệu gửi ngân hàng thì chúng ta lại nói tới những chuyện này được không?"
"Việc bán túi thơm này không phải sẽ có nhiều tiền gửi ngân hàng sao?" Triệu Đại Vĩ nói: "Nếu bán xong toàn bộ túi thơm thì trong tay chúng ta có ít nhất một trăm năm mươi ngàn để gửi ngân hàng, đủ để xây một căn nhà sang trọng ở trong thôn!"
"Chuyện này..."
Tiền Mỹ Lâm làm gì có nghĩ tới phòng tân hôn, thậm chí nằm mơ cũng muốn, chỉ là năng lực kinh tế có hạn, cô ấy không thể thực hiện giấc mộng này.
Thế nhưng bây giờ Triệu Đại Vĩ nói với cô ấy, giấc mơ đó có thể thực hiện ngay lập tức!
Tâm trạng của cô ấy trở nên kích động, những ý tưởng bị chôn vùi trong đầu nhanh chóng nổi lên.
"Vậy thật sự có, chị đã lên mạng xem rất nhiều ngôi nhà đẹp, ví dụ như cái này." Tiền Mỹ Lâm nói.
"Cái nào?"
"Chú sang đây xem, trên điện thoại này."
"Được!"
Triệu Đại Vĩ rời giường, chạy đến bên cạnh Tiền Mỹ Lâm.
Tiền Mỹ Lâm quá kích động cũng không cảm thấy chuyện này có gì không ổn, vẫn rất vui vẻ, đưa điện thoại cho Triệu Đại Vĩ xem, nói: "Chú nhìn căn nhà trong video này đi, vô cùng đẹp đúng không.
Vừa rộng rãi vừa đẹp, nếu có thể có một căn phòng như thế thì chị dâu sẽ hạnh phúc chết luôn đấy!"
"Cái nhà này sao?" Triệu Đại Vĩ nói: "Gửi video này cho tôi, tôi sẽ xem xét."
"Được!" Tiền Mỹ Lâm suy nghĩ một chút, lại nghĩ tới một căn nhà khác cũng vô cùng tốt, cô ấy vội vàng tìm video đó mở cho Triệu Đại Vĩ xem, lại nói: "Căn này cũng được này, nếu không làm được cái đó thì có thể làm cái này!"
"Được, nhớ rồi."
"Đại Vĩ, không nên đưa ra quyết định quá nhanh đúng không? Vậy chị dâu xem nghiên cứu thêm một chút."
"Chị dâu, chị cứ xem từ từ."
Triệu Đại Vĩ thuận thế nằm xuống bên cạnh Tiền Mỹ Lệ, nhắm mắt.
Cũng không biết qua bao lâu.
Khi mở mắt ra lần nữa, Triệu Đại Vĩ phát hiện trời đã sáng.
Tiền Mỹ Lâm ngủ cong thành một con tôm, kéo rất nhiều chăn sang phía mình.
"Tối hôm qua mình ngủ ở đây sao? Hơn nữa suốt đêm qua mình vẫn luôn nằm chung một chỗ với chị dâu sao?" Trong lòng Triệu Đại Vĩ thầm mắng con mẹ nó, thế nhưng bây giờ mặc quần áo đầy đủ thức dậy?
Xin lỗi, đột nhiên không nhớ ra, muốn nằm mãi, nằm mãi trên giường.
Triệu Đại Vĩ kéo kéo chiếc chăn, đắp lên người mình.
"Rầm, rầm, rầm!"
"Đại Vĩ, cậu còn chưa dậy sao?" Vương Đại Trụ đứng bên ngoài gõ cửa.
Tiền Mỹ Lâm bị đánh thức, mở mắt.
Phát hiện Triệu Đại Vĩ đang nằm bên cạnh, cô ấy sợ hết hồn, sau đó mới phản ứng lại.
Tối hôm qua Triệu Đại Vĩ nằm ngủ bên cạnh cô ta, sau đó nhìn thấy dáng vẻ ngủ say sưa của Triệu Đại Vĩ, cô ta không nỡ quấy rầu, cứ để sai thành sai.
"Đại Vĩ, mau dậy đi." Tiền Mỹ Lâm đẩy Triệu Đại Vĩ đang ngủ ở bên cạnh một cái.
Triệu Đại Vĩ vô cùng hận Vương Đại Trụ.
Tại sao lại đến sớm như thế?
Thế nhưng cũng không còn cách nào khác, chị dâu Tiền Mỹ Lâm đã thức dậy, anh cũng chỉ có thể đứng dậy thật nhanh, cười ha ha nói: "Giường của chị dâu tương đối thoải mái, chiếc giường trúc kia của tôi quá khó chịu, ngủ không thoải mái chút nào."
"Vậy cậu mua thêm một cái máy điều hòa không khí đi, để trong phòng ngủ của cậu ấy." Tiền Mỹ Lâm cười cười trả lời.
"Vậy cũng không được, chị cũng biết điện nhà chúng ta, không chịu nổi hai máy điều hòa chạy cùng một lúc đâu." Triệu Đại Vĩ nói, cho dù có chịu nổi thì anh cũng không mua.
Nếu không thì sao còn có thể quang minh chính đại ngủ lại phòng của chị dâu được chứ!
"Cái này cũng đúng." Tiền Mỹ Lâm mơ mơ hồ hồ tin vào lời giản thích của Triệu Đại Vĩ.
Triệu Đại Vĩ mặc quần áo chỉnh tề đi ra mở cửa.
"Đại Trụ, sao hôm nay lại tới sớm như thế?" Triệu Đại Vĩ cũng không mấy vui vẻ hỏi.
"Không sớm, không phải bình thường cũng bảy giờ ba mươi sao?" Vương Đại Trụ cảm thấy bản thân vô tội.
"Hóa ra đã bảy giờ ba mươi rồi sao, xem ra tôi ngủ quên rồi.
Cậu chờ một lát, tôi sẽ