Tôn Hồng Hồng nghe được giọng nói của Triệu Đại Vĩ thì vội vã chạy đến nói: “Chờ em một chút anh Đại Vĩ, em đi thay quần áo.”
Triệu Đại Vĩ vỗ đầu một cái, lòng thầm nói phen này chờ lâu thôi rồi.
Con gái mà thay quần áo là không ai nhanh cả, ngay cả chị dâu của anh là Tiền Mỹ Lâm cũng thế, mỗi lần thay quần áo đều phải giày vò mất một khoảng thời gian.
Có đôi khi Triệu Đại Vĩ không hiểu nổi, thay một bộ quần áo còn chưa tới một phút là đã xong rồi, vì sao con gái lại giày vò hết nửa tiếng được chứ?
Quả nhiên.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Triệu Đại Vĩ ngồi ở nhà Tôn Hồng Hồng chờ đến nỗi buồn chán, anh trực tiếp lấy điện thoại di động ra chơi.
Đợi hết nửa tiếng, Tôn Hồng Hồng mới đi ra từ trong nhà.
“Anh Đại Vĩ, thật ngại quá, để anh chờ lâu như vậy.”
Triệu Đại Vĩ bỏ điện thoại xuống quay đầu nhìn lại, có chút sững sờ!
Chỉ thấy Tôn Hồng Hồng mặc một cái áo sơ mi màu vàng nhạt, bên dưới là chiếc váy ngắn xếp ly, hình như trên mặt có thoa một chút phấn, trắng hơn bình thường một chút, mà trên môi cũng hơi điểm màu hồng nhạt, càng tăng thêm sự quyến rũ của cô ấy.
Cô ấy đi về phía Triệu Đại Vĩ, vòng eo nhỏ nhắn duyên dáng yêu kiều, trên người còn mang theo hương thơm nhàn nhạt.
Triệu Đại Vĩ kinh diễm một hồi, chợt nói: “Chúng ta đi gần mà sao em lại mặc đẹp như vậy? Chẳng phải chúng ta chỉ đi mua một số đồ dùng đơn giản thôi sao?”
Tôn Hồng Hồng bị hỏi một câu hỏi khó trả lời, trong lúc nhất thời gương mặt có hơi ửng hồng.
“Con gái thích trang điểm thì sao chứ?” Cô ấy không thể làm gì khác hơn là bĩu môi, sẵng giọng nói: “Chẳng phải do em nghĩ đi ra ngoài với anh cho nên giữ thể diện cho anh sao?”
Triệu Đại Vĩ hít một hơi đùa giỡn: “Nếu nói như em thì anh để vậy ra ngoài sợ là sẽ làm em mất mặt, hay là anh cũng về nhà thay quần áo nhỉ?”
“Không cần đâu, anh Đại Vĩ có khí chất sẵn rồi, không cần những thứ này!”
Hiện tại Tôn Hồng Hồng rất ái mộ Triệu Đại Vĩ, cho nên trong mắt cô ấy, Triệu Đại Vĩ có mặc quần áo kiểu gì thì đều đẹp cả!
Dù sao thì cô ấy cũng sẽ không ghét bỏ!
“Được, anh cũng sợ phiền phức.
Đi thôi, chúng ta vào nội thành.” Triệu Đại Vĩ cưỡi chiếc moto ba bánh chở theo Tôn Hồng Hồng đi vào khu vực thành thị.
Ở trên xe.
Triệu Đại Vĩ và Tôn Hồng Hồng ngồi sát vào nhau, hương thơm trên người cô ấy thoang thoảng xung quanh.
“Em dùng nước hoa.” Bỗng nhiên Triệu Đại Vĩ nói.
“À… dùng một chút… anh Đại Vĩ, anh không thích sao?”
“Thơm mà, mùi hương lan toả, lòng anh cũng rối loạn.”
“Anh Đại Vĩ đáng ghét.”
Tôn Hồng Hồng đỏ mặt, khẽ cắn đôi môi mỏng, muốn dễ thương bao nhiêu có dễ thương bấy nhiêu.
Cuối cùng cũng đến khu vực nội thành, Triệu Đại Vĩ dừng xe lại.
Anh cũng coi như thở phào nhẹ nhõm, bởi vì mùi hương trên xe, hơn nữa Tôn Hồng Hồng lại để lộ bắp đùi trắng nõn, nhìn nhiều rồi thì thực sự là trong lòng vui vui.
Đi tới cửa hàng điện thoại di động.
Triệu Đại Vĩ nói: “Chọn một chiếc mà em thấy đẹp đi, không cần nhìn giá, bởi vì đây là dùng cho công việc, đừng vì tiết kiệm tiền mà chọn điện thoại xảy ra vấn đề, đến lúc đó sẽ làm lỡ công việc.”
Tôn Hồng Hồng nhìn một loạt điện thoại di động sáng loáng đẹp mắt, hơn nữa cái nào cũng rất đẹp, nhất thời cô ấy hoa cả mắt.
“Người đẹp, cô muốn mua kiểu điện thoại như thế nào?” Nhân viên bán hàng hỏi.
“Để tôi tự xem một lát.” Tôn Hồng Hồng muốn nhìn thêm rồi mới quyết định.
Lúc này, một đôi nam nữ tiến vào cửa hàng điện thoại di động.
Cô gái kia vừa vào đã hỏi: “Có mẫu điện thoại Quả Quả mới nhất không?”
“Có có.” Nhân viên bán hàng vội vã đi tới chỗ cô gái muốn xem điện thoại Quả Quả.
.
đam mỹ hài
Triệu Đại Vĩ nói với Tôn Hồng Hồng ở bên cạnh: “Điện thoại Quả Quả là điện thoại lưu hành nhất hiện tại, em có muốn xem thử không?”
Tôn Hồng Hồng ngượng ngùng cười gật đầu.
Cô gái vừa nãy cầm điện thoại hỏi: “Điện thoại này ở đây các người bán bao nhiêu tiền?”
“Giá của chúng tôi bằng giá trên trang web chính thức, đều là mười hai ngàn sáu trăm chín chín tệ.”
“Không thể giảm giá chút sao?” Cô gái kia hỏi.
“Cái này sợ là không thể, bởi vì đối với mẫu điện thoại này chúng tôi được yêu cầu là giá cả phải bằng giá trên trang web chính thức, không thể giảm được.”
“Được rồi, tôi mua.”
Tôn Hồng Hồng đứng ở bên cạnh, nghe được giá của chiếc điện thoại là hơn một vạn đồng thì vội vã xoay người.
Cô gái kia cũng nhìn thấy động tác của Tôn Hồng Hồng, có chút không nhịn được khóe môi lộ ra một nụ cười nhạt.
Bạn trai của cô ta cũng có cảm giác ưu việt liếc mắt nhìn Triệu Đại Vĩ.
Tôn Hồng Hồng hơi xấu hổ, nhưng cũng