Tôn Hồng Hồng bất ngờ gặp được bạn cùng phòng, vội vàng nói: “Mình đi mua đồ.”
“Vậy cậu ăn cơm chưa?” Chu Bình Bình hỏi: “Đúng lúc chúng mình muốn đi ăn cơm, hay là hai người đi cùng chúng mình nhé? À phải rồi, đây là bạn trai cậu hả?”
Tôn Hồng Hồng nói: “Chỉ là bạn bè thôi, còn chưa đi tới bước đó.”
“Không sao cả, cùng đi đi.
Đã lâu rồi chúng ta chưa gặp, lần này nhất định phải ôn chuyện thật đã mới được.”
Chu Bình Bình lôi kéo Tôn Hồng Hồng, dáng vẻ không cho phép cự tuyệt: “Không giới thiệu anh đẹp trai này một chút sao?”
Tôn Hồng Hồng nhìn Triệu Đại Vĩ, có chút ngượng ngùng.
Triệu Đại Vĩ chủ động nói: “Tôi là Triệu Đại Vĩ.”
“Đẹp thật, xin chào, đi ăn cơm cùng chúng tôi nhé? Anh cũng không thể bỏ mặc Tôn Hồng Hồng được đúng chứ?” Chu Bình Bình khẽ nhíu mày, ý cười nhàn nhạt.
Chu Bình Bình lại giới thiệu: “Hồng Hồng, đây là bạn trai mình.
Còn những người khác thì cậu cũng thấy rồi đấy, đều mang theo ‘người nhà’ cả.”
Tôn Hồng Hồng nhìn bạn trai của Chu Bình Bình một chút.
Nói như thế nào nhỉ, cô ấy không cảm thấy tuấn tú lắm.
Nói thẳng ra là không hề đẹp trai.
Mà bản thân Chu Bình Bình thì lại rất đẹp, không thua kém cô ấy bao nhiêu cả.
Nhưng ai có thể ngờ được, Chu Bình Bình mà ngày trước luôn sáng mắt lên vì trai đẹp hiện giờ lại tìm một người bạn trai không đẹp lắm.
Hà Ngọc Minh nói: “Hồng Hồng phải không? Hai người đi theo tôi đi.”
Anh ta đi ở phía trước, dẫn mọi người đi qua một đoạn đường ngắn, sau đó đi về phía một chiếc BMW thể thao.
Triệu Đại Vĩ nhìn thoáng qua một chút, là BMWs X5.
Hà Ngọc Minh nói: “Có hơi nhiều người, xe của tôi không đủ chỗ ngồi.
Hay là Hồng Hồng này, cô và bạn của cô ngồi xe Triệu Vĩ nhé?”
Triệu Vĩ là bạn trai của một nữ sinh khác.
Triệu Vĩ nhìn về phía Triệu Đại Vĩ và Tôn Hồng Hồng mỉm cười: “Xe của tôi ở phía trước.”
Sau đó, một đám người đi tới gần xe Triệu Vĩ.
So với xe của Hà Ngọc Minh, xe của anh ta kém hơn rất nhiều, đó là một chiếc Chevrolet màu trắng bình thường.
Triệu Vĩ để mọi người lên xe.
Thực ra trên chiếc xe này cũng chỉ có Triệu Vĩ và bạn gái của anh ta, cộng thêm hai người Triệu Đại Vĩ.
Sáu người khác gồm cả Hà Ngọc Minh thì đều ngồi trong chiếc BMWs của Hà Ngọc Minh.
Bạn gái của Triệu Vĩ là Phùng Nhã Khiết hỏi: “Triệu Vĩ, chúng ta đi khách sạn nào thế?”
“Khách sạn Trường Ca Thái Vi đi, Hà Ngọc Minh nói khách sạn đã đổi mới thực đơn, hương vị cực kỳ ngon, cậu ta dẫn chúng ta đi qua đó nếm thử.”
“Khách sạn Trường Ca Thái Vi sao?” Phùng Nhã Khiết kinh ngạc: “Có cần không? Đó là khách sạn năm sao, ăn một bữa hết bao nhiêu tiền?”
“Yên tâm đi, Hà Ngọc Minh nói cậu ta mời khách, chúng ta không cần phải bỏ tiền, chỉ cần đi ăn cơm là được.”
“Aiz, kẻ có tiền thật tốt.” Phùng Nhã Khiết than nhẹ, trên thực tế trong lòng cô ta cũng không thoải mái như vậy.
Phùng Nhã Khiết nhớ tới Tôn Hồng Hồng ở sau xe, vì vậy quay đầu nói: “Hồng Hồng, bạn trai cậu làm gì thế? Thoạt nhìn rất anh tuấn.”
Tôn Hồng Hồng còn đang định giải thích đây không phải bạn trai, thế nhưng Triệu Đại Vĩ đã mở miệng nói: “Làm việc ở trong thôn, hái nấm nuôi cá.”
“Anh còn nuôi cá sao?” Triệu Vĩ hứng thú.
Bình thường anh ta rất thích đi câu cá cùng với bạn bè.
“Đúng, thầu bao một hồ cá, nhưng mà tôi cũng chỉ mới nhận thầu đây thôi, tạm thời hồ cũng không có nhiều cá.”
“Không sao, đúng lúc tôi cũng rất thích câu cá.
Chờ hồ cá chỗ anh khởi sắc, tôi và bạn bè sẽ qua chỗ anh câu cá!”
“Được, hoan nghênh anh, đến lúc đó tôi sẽ miễn phí cho mọi người.”
“Dĩ nhiên là quá tốt, nhưng mà cũng không thể để anh chịu thiệt thòi được, bây giờ nuôi cá cũng không dễ dàng gì, không cẩn thận là dễ lỗ vốn lắm.
Ông chủ hồ cá mà bình thường tôi hay câu, cũng bởi vì nuôi cá mà lỗ hơn mười vạn.”
Đối với thị trường này, Triệu Vĩ có chút quen thuộc.
Phùng Nhã Khiết thuận thế nói: “Anh nuôi cá mà không mua xe sao? Tôi thấy hình như hai người đi xe moto ba bánh.”
Triệu Đại Vĩ cười: “Ngay cả bằng lái cũng chưa có, mua xe gì chứ.
Hơn nữa xe ba bánh là đủ rồi, những thứ khác cũng không cần thiết lắm.”
“Vậy à.” Trong lòng Phùng Nhã Khiết có chút thoải mái.
Cô ta thấy bạn trai mình ít nhất cũng có xe, mà bạn trai của Tôn Hồng Hồng lại chỉ có thể lái xe ba bánh, vừa rồi cô ta còn phiền muộn vì Chu Bình Bình, ở trước mặt Tôn Hồng Hồng cuối cùng cũng có thể bù lại.
Hà Ngọc Minh ở phía trước bật đèn xi nhan bên trái, ý bảo đã có thể xuất phát.
Triệu Vĩ bèn đáp trả lại, đi theo xe của Hà Ngọc Minh.
Không lâu sau, hai chiếc xe đã dừng ở tầng hầm để xe của khách sạn Trường Ca Thái Vi.
“Đi thôi, tôi dẫn mọi người đi ăn món nấm tươi ngon nhất, thịt kho tàu đặc sắc nhất ở trên này! Mấy món này tuyệt đối là ngon nhất thành phố Phong Lâm!”
Hà Ngọc Minh cao giọng nói, đồng thời anh ta cũng là người có tiền nhất.
Vào trong khách sạn.
Triệu Đại Vĩ đi cùng đám người nhưng không bị nhân viên phục vụ nhận ra.
“Tôi đã đặt chỗ trên lầu ba.”
Hà Ngọc Minh dẫn mọi người đi tới phòng bao trên lầu ba.
Chỉ thấy bài trí trong phòng cực kỳ hoa lệ, xanh vàng rực rỡ, phong cách cũng rất lịch sự tao nhã.
Những người khác đều chưa từng tới nơi này, ai cũng có chút sững sờ.
Kể cả Tôn Hồng Hồng cũng vậy, cô ấy nhìn ngắm đến mức nghẹn họng trân