Hai người nói đến đây thì Mạc Kiều Lan cũng trở lại.
Phạm Văn Phong đột nhiên đứng dậy, nói: “Tôi cũng muốn đi vệ sinh, nhịn cả buổi sáng rồi!”
Trần Vũ Hà trừng mắt liếc anh: “Đi vệ sinh thì đi đi, đừng có nói ra được không?”
Mạc Kiều Lan che miệng cười khẽ: “Nhà vệ sinh ở sân sau, có đánh dấu đó.”
“Được.”
Phạm Văn Phong đứng dậy, đi dọc theo hành lang ra khỏi căn nhà rồi tới sân sau.
Thì ra có hai lối vào nhà, phía trước là tiệm cơm, mặt sau dùng để ở.
Trong sân còn có một số quần áo nữ được phơi trên dây.
Phạm Văn Phong chui vào trong nhà vệ sinh để giải tỏa áp lực cho cơ thể.
Mặt mày sảng khoái đi ra, rửa tay ở bồn rửa.
Kết quả là bà chủ vừa lúc đi ra từ trong phòng, liếc mắt đánh giá anh từ đầu đến chân, bỗng nhiên tấm tắc nói: “Chú đây lợi hại đấy, được ăn cơm với hai mỹ nữ như thế, không biết chú là công tử nhà ai vậy?”
“Nhà họ Phạm!” Phạm Văn Phong đáp.
Bà chủ sửng sốt, suy tư một chút rồi nói: “Trong huyện không có nhà giàu nào họ Phạm cả.”
“Không phải nhà giàu, bố tôi họ Phạm thì tất nhiên tôi là người nhà họ Phạm rồi!” Phạm Văn Phong cười.
Bấy giờ bà chủ mới bừng tỉnh, liếc mắt nhìn anh: “Miệng lưỡi trơn tru thật đấy, nói đi, chú theo đuổi cô nào thế, biết đâu chừng chị đây có thể giúp chú một phen!”
Phạm Văn Phong có hơi ngoài ý muốn, cười nhìn cô ả, trong mắt dường như có chút luyến tiếc hai thứ phồng lên ở trước ngực kia, một lúc sau mới trả lời: “Sao bà chủ lại giúp tôi vậy?”
“Tò mò thôi, chị muốn biết chú có bản lĩnh gì đặc biệt hay không thôi!” Bà chủ liếc mắt đưa tình với anh.
Phạm Văn Không không ngờ cô ả lại ph óng đãng như vậy, thấy xung quanh không có ai bèn cười nói: “Có bản lĩnh hay không chị xem thử là biết, chẳng phải sao?”
“Được thôi, cùng chị vào nhà không?” Bà chủ khiêu khích nhếch cằm!
Nhưng Phạm Văn Phong không mắc mưu, lắc đầu nói: “Thôi, thời gian không đủ.
Tôi sợ không quay về trong vòng một tiếng sẽ khiến cho hai vị mỹ nữ chờ sốt ruột mất thôi!”
Nói xong anh xoay người rời đi, để lại bà chủ sững sờ đứng trong sân!
Một lát sau cô ả mới hoàn hồn.
Đỏ mặt nói: “Đúng là phóng đại, một tiếng á? Chị đây chưa từng gặp tên đàn ông nào có khả năng đó đâu!”
Phạm Văn Phong trở về phòng bao, không quá vài phút người phục vụ đã bưng đồ ăn lên.
Rất nhanh, những thức ăn khác cũng lục tục được bưng lên, chay mặn phối hợp nhưng Mạc Kiều Lan vẫn giới thiệu một cách cường điệu: “Phạm Văn Phong, cậu mau nếm thử món này đi.
Đây chính là món át chủ bài của tiệm đấy, phải đặt trước mới được ăn đấy nhé!”
“Thật vậy sao?”
Phạm Văn Phong nhìn đ ĩa thức ăn kia, bên trong có những miếng được cắt dài màu vàng, màu trắng tạo thành đồ ăn.
Nhìn sao cũng không giống thịt.
“Món xào này là sự kết hợp của hai loại thức ăn của hai miền nam bắc tạo thành, đều là sơn hào hải vị cao cấp.
Anh mau nếm thử đi, để được mở rộng tầm mắt!” Trần Vũ Hà mếu máo nói.
Phạm Văn Phong trừng mắt liếc nhìn cô, gắp một miếng màu vàng bỏ vào miệng, trong đầu lập tức xuất hiện tên của thứ này!
Thế là anh ngẩng đầu cười nói: “Đây chẳng phải măng sao? Chỉ là măng móng ngựa tương đối hiếm thôi, có gì mới lạ đâu?”
“Cái gì?”
Trần Vũ Hà nghe được thì lập tức trừng đôi mắt tròn vo, vẻ mặt tò mò: “Cậu mới ăn thử có một miếng mà đoán được rồi sao?”
“Đương nhiên, lưỡi của tôi chính là cái lưỡi cực phẩm trăm năm khó gặp!” Phạm Văn Phong thuận miệng khoe khoang, nói.
Trần Vũ Hà vừa nghe đã biết anh đang khoác lác, nhăn mũi, nói: “Vậy anh thử cái này xem, có bản lĩnh thì nói cho tôi biết đây là cái gì đi!”
Đương nhiên Phạm Văn Phong không lo lắng gì, gắp một miếng nguyên liệu nấu ăn màu trắng bỏ vào miệng, lập tức nếm được một mùi vị độc đáo, lập tức mở miệng khen: “Mùi vị thật thơm!”
“Nói đi, đây là cái gì?” Trần Vũ Hà gấp không chờ nổi, hỏi.
“Vậy mà còn hỏi, thứ có hương khí nồng đậm như vậy đương nhiên là nấm Khẩu Bắc! Hơn nữa nấm này mọc đầy trên núi, chả phải loại thượng hạng gì!” Phạm Văn Phong cười nói.
Tuy rằng ngoài mặt không nói gì nhưng anh vẫn âm thầm