Trần Vũ Hà lý lẽ hùng hồn: "Xảy ra chuyện này nhất định có yêu, anh chính là yêu quái!"
Phạm Văn Phong gật đầu: "Được rồi, cô đã nói tôi là quỷ vậy thì tối nay đến nhà cô giết cô trước!"
"Chị, mau xem anh ta kìa lại bắt đầu nói những lời vô lại!" Trần Vũ Hà không chịu bỏ qua, vội vàng xin Mạc Kiều Lan giúp đỡ.
Mạc Kiều Lan đã chết lặng, không muốn xen vào cuộc cãi vã của hai người, cũng lười khuyên can nên làm bộ không nghe thấy gì.
Phạm Văn Phong thấy thế thì cười lớn, hất cằm khiêu khích Trần Vũ Hà!
"Hừ!" Trần Vũ Hà trả anh cái nhìn khinh bỉ.
Thấy ăn cơm cũng sắp xong, Phạm Văn Phong kiếm cớ ra ngoài muốn tìm bà chủ tính tiền.
Mặc dù Mạc Kiều Lan nói muốn mời khách nhưng thân là đàn ông, lý nào lại để con gái trả tiền.
Cho nên anh ra ngoài trước tính tiền đến lúc đó Mạc Kiều Lan muốn trả tiền cũng không được.
Nhưng bà chủ không có ở quầy nên Phạm Văn Phong đành phải đi tới sân sau.
Thầm nghĩ bà chủ vừa nãy còn đi đằng sau mà sao bây giờ vẫn chưa trở lại?
Sân sau cũng không có ai, Phạm Văn Phong đảo mắt, bước nhẹ chân tới cửa sổ muốn nhìn xem có người trong phòng không, biết đâu lại nhìn thấy vài hình ảnh đặc sắc!
Kết quả vừa đến dưới cửa sổ còn chưa kịp nhìn vào đã nghe tiếng hai người nói chuyện trong phòng!
"Dương Quế Hoa, cô đẩy tới đẩy lui đã bao nhiêu lần rồi.
Nếu hôm nay cô còn không theo tôi thì sau này sẽ không gửi nấm cho cô nữa!" Giọng của một ông già nói.
Giọng bà chủ truyền đến: "Không phải đẩy tới đẩy lui mà tôi thật sự không tiện!"
"Hừ, mỗi lần như thế cô lại nói không tiện, rõ ràng là lấy cớ.
Chẳng lẽ cô không giống với những người phụ nữ khác.
Một tháng có hai mươi lăm ngày đến chu kỳ kinh nguyệt sao?" Giọng nói già nua bực bội hỏi.
"Gần như vậy, ông cho là tôi muốn sao.
Tôi đã đi kiểm tra không biết bao nhiêu bác sĩ cũng không kiểm tra ra bệnh gì!" Bà chủ bất lực nói.
Vừa nói xong thì nghe thấy tiếng hét kinh hãi trong phòng phát ra, bà chủ gấp gáp nói: "Ông làm gì thế, đừng động vào tôi!"
Phạm Văn Phong vội vàng nhìn lên đã thấy hai người dính chặt vào nhau.
Một ông già gầy gò đang đè trên người bà chủ, hung dữ nói: "Chuyện gì đến tao cũng không quan tâm.
Ông đây đã đợi hơn nửa năm rồi, hôm nay nhất định phải có được mày!"
Phạm Văn Phong nhìn thấy tình hình cũng đoán được đại khái chuyện gì.
Vì vậy đảo mắt một cái anh liền lớn tiếng nói: "Bà chủ, chị đâu rồi?"
Hai người trong phòng hoảng sợ, lão già run rẩy trực tiếp bị Phạm Văn Phong lớn tiếng dọa cho mềm nhũn!
Bà chủ chật vật đứng dậy khỏi giường, sửa sang lại tóc tai, vội vàng chạy ra khỏi phòng.
Nhìn thấy Phạm Văn Phong, cô ả hỏi: "Tìm chị có việc gì?"
"Tính tiền, chứ còn làm gì nữa?" Phạm Văn Phong nở nụ cười tà mị.
Vừa nhìn ánh mắt của Phạm Văn Phong, Dương Quế Hoa dường như đã hiểu ra điều gì vì vậy lập tức tái mặt: "Vừa rồi chú có nhìn thấy gì không?"
"Không có, chẳng lẽ chị vừa thay quần áo ở bên trong sao?" Phạm Văn Phong mở to mắt, giả bộ không biết hỏi.
Dương Quế Hoa phỉ nhổ anh, đỏ mặt nói: "Lưu manh, đi theo chị tính tiền!"
Dương Quế Hoa nói xong thì đi trước.
Đến hành lang ở phía trước, Phạm Văn Phong mới thấp giọng hỏi: "Thì ra nhìn bà chủ có vẻ phong lưu nhưng thật ra lại rất bảo thủ nhỉ!"
"Quả nhiên là chú nhìn thấy!" Dương Quế Hoa quay đầu lại, nhìn chằm chằm Phạm Văn Phong nói.
"Lỡ chứng kiến, chị khẩn trương như vậy làm gì? Không phải tôi đã giúp chị sao?" Phạm Văn Phong cười cười.
Dù nói như thế nhưng có lẽ Dương Quế Hoa vẫn cảm thấy chuyện này có chút xấu hổ nên nhỏ giọng nói: "Chú không được phép nói chuyện này ra bên ngoài, nếu chú dám nói chị sẽ không để yên đâu!"
"Yên tâm, lưỡi tôi không dài đến thế!" Phạm Văn Phong gật đầu.
Khi hai người đến quầy, Dương Quế Hoa cúi đầu tính tiền thì Phạm Văn Phong tò mò hỏi: "Lão già kia là ai? Nấm Khẩu Bắc nhà chị là do hắn