Không khí trên bàn trở nên có chút xấu hổ, Lam Phỉ nhìn thấy Lục Viễn im lặng thì càng tức giận, chỉ vào Phạm Văn Phong nói: "Tôi có ý tốt mời cậu đến tụ họp nhưng cậu lại đưa cô Trần đến đây, nói tôi đậu cành cao, Phạm Văn Phong, rốt cuộc ai mới là người bỉ ổi?"
"Cậu hiểu lầm rồi, tôi cũng không nói cậu.
Chẳng qua có một số người không tự tin vào bản thân, sợ cậu bị cướp đi mất mà cảnh báo tôi tránh xa cậu.
Cậu không nghĩ chuyện này buồn cười sao?" Phạm Văn Phong hỏi.
Lam Phỉ sửng sốt, sau đó quay đầu nhìn Lục Viễn, nhìn vẻ mặt của anh ta thì cô ta đã hiểu được.
“Tôi đã đồng ý đính hôn với anh, chẳng lẽ đối với tôi mà anh vẫn còn lo lắng sao?” Lam Phỉ hỏi.
"Anh...!anh chỉ nghĩ rằng gần đây tâm trạng em không tốt, có thể liên quan đến sự xuất hiện của Phạm Văn Phong, cho nên anh chỉ cảnh cáo một chút thôi." Lục Viễn giải thích.
“Tâm trạng của tôi không liên quan gì đến cậu ta!” Lam Phỉ tức giận nói.
Nói xong cô ta xoay người rời phòng riêng.
Từ Lộ thấy vậy vội vàng đứng dậy, sau khi nhìn thoáng qua mọi người thì vội vàng đuổi theo ra ngoài.
“Lục Viễn, anh cũng đi theo đi, anh không mau đi dỗ bạn gái đang tức giận của mình sao?” Trần Vũ Hà cười hỏi.
“Ừ, cô Trần, cô ngồi một lát đi.
Tôi đi một lát sẽ quay lại.” Lục Viễn nghe vậy thì vội vàng đứng dậy.
Trần Vũ Hà cũng đứng lên: "Không được, tôi và Phạm Văn Phong phải đi mua sắm rồi, nên chúng tôi sẽ không ngồi lại nữa."
Nói xong cô kéo cánh tay của Phạm Văn Phong rời đi, đồng thời trừng mắt nhìn anh: "Đi, còn ở đây nữa làm gì?"
"Được rồi."
Phạm Văn Phong cười khổ, không ngờ một buổi họp lớp lại trở nên như thế này, anh cảm thấy hối hận vì đã dẫn Trần Vũ Hà đến, cô gái này nói năng rất quá khích và không hề nể mặt mũi ai chút nào!
Sau khi rời khỏi phòng riêng, Trần Vũ Hà vẫn nắm tay anh, hai người bước xuống lầu.
Phạm Văn Phong thấy thế: "Cô không đi dự tiệc sinh nhật sao?"
"Không vội, chúng ta đã diễn là phải diễn cho trót chứ, đi ra ngoài thôi."
Hai người đi xuống lầu, không thấy bóng dáng Lục Viễn và những người khác, dường như Lam Phỉ không có rời đi, mà là đi tới một gian phòng khác.
“Lục Viễn đó là ai vậy?” Phạm Văn Phong tò mò hỏi.
“Một tên nhà giàu, trong nhà có chút của cải, Lam Phỉ kia là ai?” Trần Vũ Hà hỏi.
Phạm Văn Phong có chút kỳ quái: "Cô không biết cô ấy sao? Cô ấy làm việc ở khách sạn Quân Lâm đó!"
"Thật sao? Tôi đã nói mà, bảo sao nhìn quen quen!" Trần Vũ Hà nói, kéo anh đến bãi đậu xe.
“Cô làm gì vậy?” Phạm Văn Phong hỏi.
“Lên xe rồi nói!” Trần Vũ Hà kéo anh tới một chiếc xe địa hình màu đen, mở cửa đi lên.
Thấy vậy Phạm Văn Phong đi tới ngồi ghế phó lái: "Đổi xe mới à?"
"Vớ vẩn, chiếc xe đó đã bị đốt cháy thành phế liệu rồi, mà anh còn có tâm trạng quan tâm đ ến nó à, vừa rồi rõ ràng là Hồng Môn Yến.
Anh còn chưa nhìn ra sao?"
"Đương nhiên là có thể nhìn ra, nếu không thì sao tôi có thể nhờ cô giúp chứ? Dáng vẻ kính sợ cô của Lục Viễn cũng thật thú vị!" Phạm Văn Phong cười.
Trần Vũ Hà không quan tâm anh, cầm điện thoại tìm một dãy số, sau khi bên kia bắt máy mới hỏi: "Anh có biết Lam Phỉ không? Cô ấy bị sao vậy?"
Bên kia nói gì đó, Trần Vũ Hà “ừ” hai tiếng rồi cúp điện thoại.
"Tôi nhờ người hỏi rồi, trong nhà mối tình đầu của anh có chuyện.
Hình như bố cô ấy bị bệnh nặng không có tiền chữa trị.
Lục Viễn bỏ tiền ra giúp cô ấy giải quyết, vậy nên cô ấy mới đồng ý đính hôn.
Hẳn là vì báo ân."
“Lợi hại thật, vậy mà cô có thể tra ra hết!” Phạm Văn Phong nghe vậy thì sững sờ.
Trần Vũ Hà liếc mắt nhìn anh: "Thị trấn lớn như vậy mà vòng tròn mối quan hệ lại rất nhỏ.
Hiện tại anh cảm thấy thế nào? Có phải cảm thấy rất không thoải mái không?"
Phạm Văn Phong lắc đầu: "Không phải, ngày đầu gặp Lam Phỉ, tôi biết mọi chuyện đã không còn như xưa, tôi cũng chưa từng nghĩ đến chuyện quay lại những giấc mộng cũ.
Chuyện xảy ra hôm nay chỉ là do bọn họ nghĩ như vậy mà thôi!"
"Thật sao? Chủ yếu là vì trái tim anh đã thuộc về nữ