Lý Thi Vân ôm mấy cuốn sách trong lòng, khi thấy Phạm Văn Phong chỉ mặc mỗi chiếc áo lót thì liền hỏi: "Anh định ngủ sao?"
"Đúng thấy, sao cô không báo trước mà đã tới đây rồi?" Phạm Văn Phong hỏi.
"Tôi có chút việc muốn bàn với anh, vì thế cho rằng anh vừa mới về nên chưa ngủ.
" Lý Thi Vân nói.
Tới cũng đã tới rồi, chắc hẳn Phạm Văn Phong sẽ không bảo rằng có chuyện gì ngày mai hãy tới, tôi buồn ngủ rồi đó chứ?
Cho nên anh chỉ cười cười rồi nói: "Thế vào trong rồi nói.
"
Lý Thi Vân có hơi do dự một chút nhưng cuối cùng cũng bước vào phòng.
Phạm Văn Phong cảm thấy mình mặc quần áo như thế không được lịch sự cho lắm vì thấy nhanh chóng chạy vào phòng mặc thêm áo vào, lúc này Lý Thi Vân đã vô nhà ngồi xuống.
Cô cũng đã tới nhà anh mấy lần rồi vì thế không hề có cảm giác xa lạ, thế nên vừa ngồi xuống cô đã nói ngay: "Gần đây tôi thường xuyên không gặp được anh, vì thế thừa dịp anh vừa trở về nhà tôi muốn nói với anh một chút.
"
"Tôi đã kiểm tra một số tài liệu, cũng đã sửa sang lại một chút rồi, anh xem kỹ một chút nhé.
"
Nói xong, cô nhanh chóng đưa mấy tờ giấy cho Phạm Văn Phong.
Khi nhìn thấy trong đó chỉ toàn thông tin liên quan tới nấm, Phạm Văn Phong cười nói: "Trưởng thôn đúng là chu đáo thật đấy!"
"Phải.
"
Lý Thi Vân rút một tờ giấy đặt lên bàn, sau đó đưa tay chỉ vào hàng chữ bên trên tờ giấy: "Nếu như anh muốn dùng phương thức chính quy để sản xuất thì đây đều là những tài liệu cần thiết cho việc đó.
"
Phạm Văn Phong nhìn một chút, có hơn mười loại thiết bị, hơn nữa trong đó lại có một số thứ mà anh chưa hề nghe nói tới bao giờ.
"Nhiều như thế sao? Nấm trồng trên núi cũng cần đến những thứ này sao?" Anh nghi ngờ hỏi lại.
"Chuyện đó thì không có thế nhưng nhân công trồng thì đúng là như thế.
Những thứ này đều là những người đi trước đã phải thực hiện vô số cuộc thí nghiệm mới tổng kết ra được như thế, nếu thiếu mất một thứ thì sẽ ảnh hưởng tới việc sinh trưởng của nấm cũng như sản lượng của nấm.
" Lý Thi Vân nói.
Hai người đang cách nhau rất gần, vì thế khi nói chuyện đối phương cũng có thể cảm nhận được làn hơi đang truyền ra.
Lúc Phạm Văn Phong ngửi được mùi thơm, nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc này của cô, trong lòng anh có cảm giác thánh thiện.
Khi nhìn thấy Phạm Văn Phong ngẩn người, Lý Thi Vân không nhịn được hỏi: "Anh đang nghĩ gì đó?"
"Không, tôi đang suy nghĩ ngày mai có nên đến thị trấn mua đồ một chút không!" Phạm Văn Phong nói.
Anh vừa nói xong chỉ cảm thấy ánh đèn trên đỉnh đầu chợt lóe một cái, sau đó nhanh chóng mất đi.
"Mẹ kiếp, sao bây giờ lại cúp điện!"
Trong phòng lúc này đang tối thui, Phạm Văn Phong tức giận lên tiếng.
Lý Thi Vân cũng không biết nên làm gì, đường dây diện ở đây thật sự đã bị lão hóa, thường xuyên bị cúp điện!
"Trưởng thôn, cô ngồi đi, tôi đi tìm cây nến!"
Phạm Văn Phong đứng dậy định đi, không ngờ khi đứng dậy lại đụng vào Lý Thi Vân, kết quả anh theo bản năng ôm chầm lấy cô!
"Ơ! Anh làm gì đấy?" Lý Thi Vân khẽ hỏi, giọng nói dịu dàng.
"Không sao, tôi sợ đụng cô khiến cô ngã, sao cô cũng đứng dậy luôn thế?" Phạm Văn Phong nắm lấy tay cô, hỏi.
"Tôi định giúp anh tìm nến, tôi vừa mới nhìn thấy trên bàn có một cây.
" Lý Thi Vân nói, sau đó giãy ra khỏi tay anh, sau đó xoay người đi đến cầm lấy cây nến.
Kết quả không biết chân cô đụng phải thứ gì, cô đột nhiên kêu lên một tiếng rồi té xuống.
Phạm Văn Phong vừa nghe liền biết có gì đó không ổn, vội vàng đưa tay ra phía trước, đúng lúc cơ thể Lý Thi Vân nhào tới, sau đó nhanh chóng chui vào lòng anh.
Lực tấn công mạnh mẽ khiến anh đứng không vững, chân anh trượt một cái thế nên cả người anh ngã về sau, ngay sau đó cả người anh ngã xuống đất!
May là trên đất cũng không có gì cả, nếu không sẽ khiến Phạm Văn Phong bị thương không nhẹ.
Lý Thi Vân nằm trên người anh, cảm nhận được hơi thở vô cùng nam tính kia của anh, tim của cô đập mạnh, đồng thời hỏi: "Anh không sao chứ?"
"Không sao, mông có hơi đau một chút thôi.
" Phạm Văn Phong nói.
Té như thế cũng đáng mà, người đẹp nằm trong ngực anh, vật mềm mại trước ngực của đè lên ngực anh, cảm giác này thật sự quá đã!
Sợi tóc của Lý Thi Vân rũ xuống khiến mũi anh có chút ngứa ngáy, thế nhưng hai tay vẫn ôm chặt lấy cô không buông.
Một lúc sau, Lý Thi Vân mới hỏi: "Anh vẫn chưa định buông tay sao?"
"À, xin lỗi.
"
Phạm Vân Phong cảm thấy có hơi thất vọng, còn tưởng rằng cô đang hưởng thụ cảm giác này, thật ra thì cô đang đợi mấy giây để anh tự chủ động buông tay đấy chứ!
Lý Thi Vân bò dậy, cũng không dám lộn xộn nữa, vội vàng lấy điện thoại di động ta: "Ôi tôi đúng là ngốc, điện thoại tôi vẫn còn pin thế thì sao tôi lại không mở đèn lên chứ!"
Một luồng sáng đột nhiên xuất hiện, sau