Sau khi tiễn Hoa Hòe ra về, thấy Lý Thi Vân vẫn chưa tới, anh quyết định gọi điện thoại hỏi thăm cô.
“Trưởng thôn Lý, không phải cô nói sáng sớm sẽ tới tìm tôi sao? Sao đến giờ vẫn chưa tới?”
“Trên trấn đúng lúc xảy ra chuyện, tôi phải đi họp, để chiều nhé” Lý Thi Vân đáp.
“Ồ, được”
Phạm Văn Phong mang theo vẻ thất vọng, nhanh chóng cúp điện thoại.
Trong lòng nghĩ nếu đã như thế, vậy mình liền nhân cơ hội này lên núi hái một ít thảo dược.
Sau khi thu dọn một đồ, xoay mình chuẩn bị ra ngoài, đột nhiên nghĩ tới Vượng Tài, liền hét lên gọi nó.
Vù một tiếng, Vượng Tài từ phía sau chạy đến, sau khi đến gần Phạm Văn Phong thì ngồi xuống, vẻ mặt nó hiện lên vẻ sung sướng.
“Đi nào, cùng anh đi vào núi hái thuốc, tiện thể làm một ít thức ăn trưa cho mày”
Phạm Văn Phong nói.
Vượng Tài hớn hở, đứng dậy chạy ra ngoài, vèo một cái đã chạy tới cổng thôn.
Phạm Văn Phong lắc đầu, lái xe ba gác ra khỏi nhà, đi vào trong núi.
Sau khi vào trong núi, anh bận bịu thu thập đủ loại thảo dược, còn Vượng Tài lại chạy như điên trong sơn dã, vui mừng như trở về nhà mình vậy.
Không lâu sau, Phạm Văn Phong đã hái được hơn nửa sọt thảo dược, mà Vượng Tài cũng cũng cầm được mấy con thỏ rừng.
Tên nhóc này cũng chẳng chút kiêng dè gì khi nhìn thấy thỏ, bắt được liền một phát cắn, rồi mang về trên xe ba gác, sau đó tiếp tục đi săn.
Dần dần tiến vào sau trong rừng,trong lúc Phạm Văn Phong đang tìm thảo dược thì nhìn thấy một cây dược liệu bản thân chưa nhìn thấy bao giờ, nguyên linh thảo.
“Ồ? Trước đây chưa từng nhìn thấy loại này?”
Độc thoại một tiếng, Phạm Văn Phong liền vội vàng nhổ gốc dược liệu lên.
Cùng lúc đó, trong đầu anh nảy ra một điều.
Nguyên linh thảo, không có tác dụng với con người, phối với thảo dược khác, tạo ra nguyên linh đan, cho động vật ăn sẽ tạo nên hiệu quả kì diệu.
Sau khi xem xong,mắt Phạm Văn Phong lóe lên, trong lòng nghĩ đây thật sự là đồ tốt!
Trước kia vẫn buồn phiền về gà rừng và thỏ hoang bản thân nuôi làm sao mới có thể lớn nhanh, bây giờ phát hiện ra nguyên linh thảo thần kì này !
Đúng là ông trời giúp mình.
Nghĩ tới đây, Phạm Văn Phong cũng không hái thêm thảo dược khác nữa, hét lên với Vượng Tài đang chạy loạn khắp nơi “Ngửi cây này này, rồi giúp tao tìm nó”
Vượng Tài ngửi ngửi một chút rồi quay đầu chạy đi, chốc lát liền kêu ở nơi xa kêu lên.
Dựa theo kinh nghiệm đi hái nấm Khẩu Bắc trước kia, đơn giản nhất cũng là ít tốn sức nhất, vì vậy không lâu sau, sọt sau lưng Phạm Văn Phong nhiều hơn mười mấy cây nguyên linh thảo.
Thấy thời gian đã tới giữa trưa, anh cũng không tham nhiều, vì vậy liền cùng Vượng Tài xuống núi về nhà.
Vừa tới cổng thôn, một phụ nữ đeo giỏ trúc đi qua trước mặt, Phạm Văn Phong liền cười, nói lớn: “Thím Vương lên núi à?”
“Đúng vậy, thằng nhóc cháu cũng vào núi à? Sao không gặp cháu nhỉ?” Vương Diễm quay đầu lại, nhìn anh đáp.
Phạm Văn Phong chú ý hôm nay ả mặc hơi nhiều, bọc kín người lại, giọng hơi luyến tiếc nói: “Cháu đi vào trong rừng sâu, thím đi hái nấm à?”
“Đúng vậy, một giỏ này bán được hơn ba mươi tệ đó!” Vương Diễm đắc ý với chỗ nấm hái được trong giỏ trúc.
Trong giỏ đều là các loại nấm thông và nấm thảo thường thấy trong núi, Phạm Văn Long nhìn thấy gật gù nói “ Hái được không ít, dạo này không có mưa, có thể hái nhiều như vậy đã là không tệ rồi”
“Cháu đi làm gì thế?” Vương Diễm nói
“Hái thuốc thôi, hôm nay cháu thu hoạch cũng không tệ.
” Phạm Văn Phong cười đáp.
Kết quả Vương Diễm nhìn vào sọt sau lưng anh, lập tức bĩu môi: “Loại cỏ dại kia cũng là dược liệu? Đừng đùa nữa”
“Ý thím là sao? Cháu là bác sĩ, lẽ nào không phân biệt được đâu là thảo dược đâu là cỏ dại sao?” Phạm Văn Phong không biết nói gì khác.
“Xì, loại cỏ này ở thung lũng Bắc mọc đầy ra đó, nếu thực sự là thảo dược, thì không phải bị người ta hái hết rồi sao?” Vương Diễm nói.
Lời của ả khiến Phạm Văn Phong nghe xong liền sững sờ, lập tức hỏi: “Thím Vương nhìn thấy loại cỏ này ở đó sao?”
“Đúng vậy, thung lũng Bắc ở gần dốc hoang kia kìa cậu không biết sao? Chỗ đó toàn là loại cỏ này!” Vương Diễm nói.
“Hú.
” Phạm Văn Phong vuisướng nhảy cẫng lên: “Cảm ơn thím Vương, buổi tối có thời gian cháu sẽ tới cảm ơn thím.
”
“Thật sao? Tới nhà thím hay là tới nhà cháu?”