Sáng sớm hôm nay Phạm Văn Phong có chút bận rộn, sau khi nướng chín mấy con thỏ để Vượng Tài no bụng thì lại chụp con gà rừng và thỏ rừng bỏ vào lồ ng sau đó chuẩn bị cho chúng nó một chút thứ ăn rồi mới quay lại trước nhà.
Mặc dù có sự giúp đỡ của thuật thuần hóa, những động vật hoang dã này đã trở nên nghe lời, hơn nữa cũng không còn suy nghĩ sẽ bỏ trốn hay quậy phá gì, thế nhưng sau mấy ngày nuôi dưỡng, tốc độ sinh trưởng của chúng lại khiến anh cảm thấy không vui.
Tốc độ sinh trưởng của động vật hoang dã cũng tương đối chậm, cho dù anh có dùng những thức ăn bổ dưỡng để chúng ăn thì cũng không quá hiệu quả.
Nếu chỉ có ý định nuôi lớn để chúng đẻ con rồi bán lấy tiền thì e rằng phải chờ đến sang năm rồi.
Trong lòng Phạm Văn Phong cho rằng đây không phải là cách thế nhưng lại không biết nên làm thế nào, dường như Thần Nông quyết vẫn chưa nói đến chuyện nên làm thế nào để khiến mấy con vật này nhanh chóng mập lên.
Vừa nghĩ tới, anh bắt đầu tìm cái gì để ăn qua loa một tí, chuẩn bị chờ Lý Thi Vân đến tìm mình.
Tối hôm qua cô đã nói rằng hôm nay sẽ đến tìm anh để bàn chuyện trồng nấm, vì thế lúc này trong lòng anh đang bị chuyện đó lắp đầy.
Anh nhanh tay dập tắt đống lửa, dọn dẹp những thứ còn sót lại một chút.
Lúc Phạm Văn Phong vừa định trở về phòng thì thấy từ xa có hai bóng người đang đi về phía này.
Một người trong đó chính là bà góa trong thôn, thím Quế Hoa, người còn lại là một người có vóc dáng vô cùng mảnh mai, dường như đó chính là con gái của thím Quế Hoa, Hoa Hòe!
Phạm Văn Phong dùng hai tay xoa xoa mắt mình, nhận ra cô bé kia đúng là Hoa Hòe thì lập tức trợn to hai mắt!
Kể từ sau khi cô bé này lên cấp ba thì cũng rất ít khi xuất hiện trong thôn này.
Chỉ có khi được nghỉ hè với nghỉ đông thì cô bé mới quay trỏe lại, thỉnh thoảng khi cô bé tới tiệm tạp hóa mua mấy món đồ lặt vặt thì mới có thể thấy cô bé.
Bây giờ dường như cô bé đã học năm thứ ba đại học rồi đúng không nhỉ?
Cô nhóc trước đây vẫn luôn chạy theo sau lưng anh bây giờ đã trổ mã xinh đẹp tới như thế sao?
Phạm Văn Phong đứng im trước cửa không nhúc nhích, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía bên kia.
Chờ tới khi hai người đến gần thì anh càng chắc chắn đó chính là hai mẹ con thím Quế Hoa.
Ánh mắt của anh dừng lại trước mặt thím Quế Hoa mấy giây, sau khi nhìn tới Hoa Hòe thì lại không dời đi được.
Ai cũng nói con gái mười tám thì sẽ có sự thay đổi lớn, thế nhưng không ngờ bây giờ cô bé này lại xinh đẹp tới như vậy!
Khi hai mẹ con họ đi tới gần anh, Hoa Hòe ngẩng đầu nhìn Phạm Văn Phong đang đứng ở cửa, lập tức cúi đầu dừng bước, không đi nữa.
Thím Quế Hoa vừa quay đầu lại: "Mau đi thôi, không phải đã nói xong rồi sao?"
"Mẹ, hay là con không đi nữa được không?" Hoa Hòe cúi đầu xoa xoa vạt áo, vẻ mặt lo lắng, đắn đo.
Thím Quế Hoa vừa nghe thấy thế thì lập tức cảm thấy mất hứng: "Không đi sao? Mày còn muốn đến thành phố sao? Mày có biết nơi đó đắt như thế nào không? Tao làm gì có tiền để khám cho mày chứ?"
"Thế nhưng, thế nhưng con..."
"Cái gì nữa, mau đi ngay cho ta đi.
Mày với Văn Phong cũng không phải người ngoài, thẹn thùng cái gì mà thẹn thùng?" Thím Quế Hoa rống lên, sau đó nhanh chóng kéo tay con gái đi về phía trước.
Phạm Văn Phong nghe thấy thế thì đã hiểu rõ hai mẹ con họ tới đây là để khám bệnh!
Dường như Hoa Hòe gặp phải chuyện gì đó khó nói, hoặc không muốn để đàn ông khám bệnh cho mình cho nên mới do dự như thế đúng không?
Nghĩ tới đây, khóe miệng anh cong lên, chờ khi hai mẹ con họ tới gần thì mới nói: "Có chuyện gì thế?"
"Phạm Văn Phong à, thật may là hôm nay chú có ở nhà đấy.
Cơ thể của con bé không được thoải mái, chú xem cho nó một chút xem." Thím Quế Hoa nói.
"Anh Văn Phong."
Hoa Hòe cúi đầu, sắc mặt cô bé hơi đỏ lên, dáng vẻ vừa xấu hổ vừa thẹn thùng này khiến người khác cảm thấy trong lòng rạo rực.
Thấy thế, Phạm Văn Phong cười một tiếng: "Đã lâu không gặp, không ngờ em lại thay đổi nhiều như thế, vào nhà rồi nói."
Sau khi hai người họ bước vào phòng, Phạm Văn Phong mời hai người ngồi xuống, sau đó hỏi: "Hoa Hòe, em sao thế?"
Vẻ mặt Hoa Hòe đỏ lên, cô bé cúi đầu thẹn thùng không nói, thím Quế Hoa thấy thế thì đẩy đẩy cô bé một chút: "Con bé chết tiệt này, mày mau nói gì đi chứ.
Mày không nói thì mẹ nói đấy nhé?"
"Đừng!" Hoa Hòe trông như một chú thỏ bị dọa sợ, vội vàng ngẩng đầu lên sau đó cắn cắn môi nói với mẹ mình: "Mẹ, mẹ có thể tránh đi một chút được không?"
"Được, được, mau nói đi, đừng có để mẹ phải lo