Khi hai người đang đứng tại chỗ nói chuyện, thì lúc này có một bóng đen từ trong núi chạy vụt trở ra, chính là Vượng Tài đang ngậm một con thỏ rừng trong miệng.
Nhìn thấy Phạm Văn Phong đang đứng ở chỗ này, nó lập tức dừng lại và nghiêng đầu tỏ vẻ thắc mắc.
“Mày về nhà trước đợi tao nhé, tao sẽ về ngay!” Phạm Văn Phong hô to một tiếng.
Nghe vậy, Vượng Tài lập tức chạy chầm chậm về nhà.
"Tối thiểu là ngày mai phải tiêm ngừa.
Ở đây không còn gì hay để xem nữa rồi, về nhà với tôi nhé?" Phạm Văn Phong quay lại nhìn Lý Thi Vân.
“Hức, không, tôi quay về thôn thì vẫn tốt hơn.” Lý Thi Vân lắc đầu.
Phạm Văn Phong có chút khó hiểu: "Cô về có việc à?"
“Ừ, còn rất nhiều việc phải làm.
Anh tưởng công việc trưởng thôn của tôi rất nhàn rỗi à?” Lý Thi Vân liếc anh một cái.
Phạm Văn Phong suy nghĩ một chút rồi cũng gật đầu: "Quyết định vậy đi."
Hai người tách nhau ra ở trước cửa nhà anh, rồi sau đó ai đi đường nấy.
Sau khi nướng chín thịt thỏ và Vượng Tài ăn no thỏa lòng hả dạ thì nó vội vàng quay trở về ổ.
Một lúc sau, có tiếng kêu la thảm thiết vọng lên từ phía sau!
Phạm Văn Phong cười trên sự đau khổ của kẻ khác, cũng không thèm đếm xỉa đến và hả hê cầm cái gùi đi ra cửa.
Hôm nay nhất định phải hái cho bằng hết số cỏ Nguyên Linh còn lại, tác dụng của thứ này tốt như vậy, tất nhiên không thể để lại một ngọn cỏ nào ở trên núi!
Buổi trưa, Phạm Văn Phong ngồi xuống sườn núi hoang vu của Tiểu Bắc Oa, chặm chặm những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán và thở dài một hơi.
Đương nhiên chỉ dựa vào tốc độ của một mình anh thì sẽ khá chậm, cho nên sẽ phải mất thêm một khoảng thời gian nữa mới có thể thu hoạch được hết số cỏ Nguyên Linh ở trên sườn núi.
Trong gùi đã đầy ắp cây thuốc, sau khi trở về thì lại có thêm hơn trăm cây Nguyên Linh đơn nữa, quy mô của trại chăn nuôi này có thể khuếch trương một cách rất nhanh chóng rồi.
Phạm Văn Phong ngồi trên sườn dốc hoang vắng, nhìn thôn ở dưới chân núi, trong lòng thầm nhủ một thời gian nữa mình sẽ sống những ngày tháng giàu có sung sướng rồi nhỉ?
Đang miên man suy nghĩ về một viễn cảnh tươi đẹp thì anh đột nhiên nhìn thấy một chiếc xe chạy vào thôn và dừng ở cửa phòng khám của mình.
Nhìn màu sắc và hình dáng của chiếc xe đó, dường như đây là xe của Trần Vũ Hà!
Quả nhiên, sau khi chiếc xe đó dừng lại, một cô gái mặc quần cụt đã nhảy xuống và đi thẳng đến cửa nhà anh.
Bởi vì khoảng cách quá xa nên không thể nhìn rõ mặt, nhưng Phạm Văn Phong đoán cô gái kia nhất định là Trần Vũ Hà, nên anh vội vã đứng dậy và hối hả chạy xuống núi.
Hơn nữa anh cảm thấy hơi kỳ lạ, tại sao cô gái này lại đột nhiên đến thôn mà không báo trước cho anh?
Anh vừa xuống núi và leo lên xe ba gác thì chuông điện thoại vang lên.
"A lô, anh lại không ở nhà à? Đi đâu rồi?” Nghe giọng điệu của Trần Vũ Hà xem ra có chuyện chẳng lành rồi, đã thế câu nói của cô lại còn mang theo một chút chất vấn nữa.
“Tại cô không nói trước sẽ đến, làm sao mà tôi biết được! Đừng gấp, tôi sẽ về nhà ngay!” Phạm Văn Phong vừa cười vừa nói.
"Hả? Anh đang ở đâu? Sao có thể thấy được tôi?" Trần Vũ Hà nghi ngờ hỏi.
"Về rồi sẽ biết, đợi tôi vài phút!”
Phạm Văn Phong cúp điện thoại, lảo đảo lắc lư lái xe ba gác trở về thôn.
Trần Vũ Hà ở cửa nhà đang hờn dỗi và sốt ruột, dùng tay phe phẩy quạt trước mặt, dường như là rất nóng.
Thấy Phạm Văn Phong đã quay về, cô đi tới và hỏi: "Anh đi đâu vậy?”
“Lên núi hái thuốc, ở triền núi bên kia kìa, bởi vậy tôi mới có thể nhìn thấy cô tới.” Phạm Văn Phong toét miệng cười, sau đó tiếp tục hỏi: “Cô đến có chuyện gì?”
“Không có gì, tìm anh chơi thôi.
Định gây bất ngờ cho anh, ai dè anh lại không có ở nhà!” Trần Vũ Hà bĩu môi.
Phạm Văn Phong vô cùng kinh ngạc, cô gái này tìm mình chơi à?
Anh cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy, nên nghi ngờ liếc cô một cái: "Đừng nói qua loa vậy chứ, có chuyện gì cứ nói thẳng ra đi!”
“Thật sự là không có gì cả, coi anh căng thẳng kìa, làm như tôi sắp ăn thịt anh không bằng ấy?” Trần Vũ Hà lườm anh một cái.
Phạm Văn Phong không biết làm gì khác, đành gật đầu một cái: "Được rồi, vào trong nhà rồi nói chuyện tiếp đi.”
Sau khi mở cửa, anh xách cái gùi vào nhà, Trần Vũ Hà cũng chắp tay sau lưng và theo anh bước vào.
Lần trước đến cô không có thời gian quan sát, lần này vừa bước vào trong nhà thì Trần Vũ Hà đã trợn to hai mắt dáo dác nhìn xung quanh mấy lần, sau đó gật đầu