Phạm Văn Phong ở bên ngoài kêu la, trong phòng Trần Vũ Hà cười xấu xa, lớn tiếng đáp lại: "Tôi mặc kệ! Dạo này tâm trạng chị đây không tốt, tạm thời cần dùng chỗ của anh để nguôi giận, tốt nhất anh nên nghe lời.
Nếu không, nếu không..."
Lúc này, vậy mà cô không nghĩ ra được điều gì có thể uy hiếp được Phạm Văn Phong, vì thế dừng một lát mới nói: "Dù sao tôi cứ dựa dẫm vào anh đấy, anh dám đuổi tôi đi thử xem?"
Ngoài cửa Phạm Văn Phong không biết làm sao, lắc đầu: "Tôi nói nhé chị hai, chị có thể trưng dụng nhưng cũng không thể đóng cửa từ sáng đến tối vậy được? Trong nhà tôi vẫn còn rất nhiều thứ!"
Mới vừa nói xong, cửa phòng mở ra, Trần Vũ Hà vui mừng hỏi: "Anh đồng ý rồi sao?"
"Không đồng ý có được không?" Phạm Văn Phong tức giận trừng mắt.
Trần Vũ Hà xem như không thấy sắc mặt anh, tay nhỏ làm động tác chiến thắng, sau đó nói: "Giường ngủ trong phòng thuộc về tôi, chỉ đóng cửa vào buổi tối lúc đi ngủ, còn lại đều sẽ mở cửa cho anh, vậy đã công bằng chưa?"
"Rất công bằng!" Phạm Văn Phong đành chịu.
Nhưng trong lòng anh càng lúc càng cảm thấy việc này có gì đó không đúng lắm!
Rõ ràng đến thị trấn chỉ mất khoảng hai, ba mươi phút đi xe nhưng cô nhóc kia không về mà cứ ở trong nhà mình, chắc chắn có vấn đề!
Đôi mắt đảo quanh, bắt gặp Trần Vũ Hà đắc ý, anh nhịn không được cười xấu xa nhắc nhở: "Này, tuy nói tối cô có thể khóa cửa, nhưng đừng quên đây là nhà tôi, tự cô dâng đến cửa, thật sự không sợ tôi sẽ làm gì cô sao?"
"Anh dám!"
Trần Vũ Hà nghe vậy, bộ ng ực nhỏ ưỡn ra, mặt hơi đỏ lên.
"Ha ha, chuyện đó chưa biết được.
Lỡ như đến tối tôi biến thành người sói, sau đó nổi lên thú tính..."
Phạm Văn Phong cố ý nheo mắt nhìn từ trên xuống dưới, dùng giọng điệu kh ủng bố nói.
Trần Vũ Hà ngạc nhiên trợn tròn mắt, sửng sốt một lúc, đôi mắt dần nhuộm đỏ, ngay sau đó hốc mắt đẫm nước!
Phạm Văn Phong vừa nhìn đã bối rối, vội cười xua tay, nói: "Đừng mà, tôi chỉ dọa cô thôi, chưa gì đã bị dọa sợ đến mức vậy sao?"
"Các người, các người đều bắt nạt tôi! Hu hu hu!"
Nước mắt Trần Vũ Hà rơi xuống, quay đầu chạy vào trong buồng, nằm úp sấp lên giường Phạm Văn Phong khóc òa lên!
Mẹ kiếp!
Phạm Văn Phong há hốc mồm, không ngờ chỉ một câu nói của mình mà rước lấy phiền phức lớn như vậy, vì thế vội vàng theo vào.
Trần Vũ Hà nằm úp sấp trên giường, dúi đầu vào trong cánh tay khóc lớn, lộ ra dáng người mảnh khảnh, vì mặc váy ngắn nên đôi chân thon dài thẳng tắp cứ thế bày ra trên giường.
Phạm Văn Phong trợn tròn mắt, nhưng anh biết hiện tại không phải lúc thưởng thức cảnh đẹp này, xấu hổ nói: "Tôi sai rồi! Là tại tôi không tốt, sau này sẽ không dọa cô sợ nữa."
Cơ thể Trần Vũ Hà hơi lên xuống, trong miệng còn đang phát ra tiếng khóc hu hu hu, dường như vẫn không thèm động đậy.
Sau đó, Phạm Văn Phong không biết nói thế nào, sững sờ ngồi tại chỗ, ánh mắt bất giác theo đôi tất trắng nhìn đến đũng váy cô.
Một lúc lâu sau, Trần Vũ Hà mới nín khóc, cô lén ngẩng đầu lên quay lại nhìn thoáng qua.
Kết quả nhìn thấy Phạm Văn Phong vẫn còn ở đó, cô lại bắt đầu khóc lên!
"..."
Phạm Văn Phong hết nói nổi, quá rõ ràng người này đang giả vờ khóc thôi!
Vì thế anh thở dài: "Được rồi, cô đã không tha thứ cho tôi thì tôi đành gọi cho Kiều Lan tới, để cô ấy đến khuyên cô vậy!"
Vừa mới nói xong, Trần Vũ Hà lập tức ngồi bật dậy: "Đừng!"
Mặt cô vẫn còn vương nước mắt, vừa rồi cô thực sự đã khóc nhưng chỉ khóc một lát, nếu không sao lại có nước mắt.
Hu hu hu vừa rồi là đang giả vờ, Phạm Văn Phong cũng bó tay, đành phải nhìn cô hỏi: "Tại sao?"
Trần Vũ Hà ngồi ở đầu giường, cúi thấp đầu nói: "Không ai biết tôi đến nhà anh cả.
Nếu chị họ tôi hỏi thì anh tuyệt đối phải nói là chưa từng gặp tôi, phải giữ bí mật giúp tôi!”
"Hả...? Tại sao vậy?" Phạm Văn Phong khó hiểu, hai người thân như chị em ruột, sao phải giấu diếm cả cô ấy chứ?
"Tôi, tôi không muốn nói, dù sao thì anh cứ để tôi ở lại nhà anh vài ngày