Phạm Văn Phong không ngờ phản ứng của người này lại lớn đến như vậy, mỉm cười bảo: "Đừng kích động như thế chứ, có phải tôi không đưa tiền cho các ông đâu? Bây giờ nhiệm vụ các ông hoàn thành rồi đấy, lấy tiền đi về đi!"
Nói xong, anh lấy từ đâu đó ra một xấp tiền, đưa sang phía đối diện.
Ông lão Đỗ nhận lấy mà rất không tình nguyện, lại quay đầu bảo đám công nhân bắt đầu dọn lại xe, không muốn để ý tới Phạm Văn Phong thêm nữa.
Tuy nhiên, Phạm Văn Phong lại không muốn chấm dứt cuộc nói chuyện, nhìn bóng dáng ông ta, bảo: "Lão Đỗ à, qua đợt này nếu tôi còn muốn sản xuất nữa, ông cũng qua đây giúp tôi nhé, đến lúc đó tôi cho ông thêm tiền!"
"Đừng làm loạn nữa, không phải cậu nhiều tiền quá xài không hết đấy chứ? Lần này ít nhất đã một vạn rồi, còn muốn lần sau nữa à?" Ông lão Đỗ quay đầu lại nhìn anh một cái.
"Tất nhiên, lần này chỉ là làm thử mà thôi, sau này tôi còn muốn mở rộng quy mô đấy!" Phạm Văn Phong gật đầu cười bảo.
Ông lão Đỗ không nói gì, cảm thấy có thể tinh thần người thanh niên này hơi có vấn đề, thành ra chỉ gật đầu cho có lệ: "Được rồi, được rồi, dù sao cũng không phải tiền của tôi.
Cậu muốn làm đi làm lại thế nào thì cứ làm đi làm lại thế đó, tôi làm việc lấy tiền là được!"
"Được, nói rồi đấy nhé!"
Phạm Văn Phong mỉm cười, tiến lên giúp đám người nâng cái bồn lên xe, sau lại dọn dẹp xung quanh một chút, đoạn mới nhìn theo đám người ông lão Đỗ rời khỏi.
Anh quay người lại, thấy trên mặt cỏ đầy những túi nilon có chứa hạt giống, anh đi qua đó, bắt đầu gieo trồng.
Bất cứ ai đã từng tham gia vào việc trồng nấm ăn đều biết rằng phương pháp hoạt động này là hoàn toàn không theo nguyên tắc, và thậm chí là sai hoàn toàn!
Tuy nhiên, Phạm Văn Phong là một người có dị năng, cản bản không quan tâm đến phương thức bắt buộc bình thường đó, ngón tay thò vào trong một túi to, đặt vào đó một mảnh nhỏ của nấm Khẩu Bắc, vậy coi như gieo trồng xong rồi!
Đang lúc anh bận bịu, Trần Vũ Hà cũng chạy đến.
Cô nhóc này ăn cơm xong thì than đau chân nhức lưng, không muốn ra ngoài, chỉ muốn nằm lại nhà, sau thì Phạm Văn Phong đưa cô một viên thuốc.
Bây giờ xem ra chắc là thuốc đã có tác dụng rồi.
Thấy anh một mình bận rộn, Trần Vũ Hà tiến lên bảo: "Để tôi giúp anh đi."
"Được!"
Tất nhiên là Phạm Văn Phong cầu còn không được.
Hai nghìn túi lận đấy, dù tốc độ tay anh có nhanh, anh cũng không thể hoàn thành trong thời gian ngắn được.
Anh chia một phần hạt giống cho cô, sau khi Phạm Văn Phong làm mẫu một cái, Trần Vũ Hà học theo mà làm.
Vậy nên, cô ngồi xổm xuống, bắt đầu học gieo trồng theo, đồng thời tò mò hỏi: "Nhiều túi lớn thế này, anh tính sẽ có bao nhiêu nấm mọc lên vậy?"
"Chưa biết nữa, tính ra được một, hai nghìn ký đấy." Phạm Văn Phong bảo.
Trần Vũ Hà nghe xong, trong lòng giật nảy lên một cái, sau lại trợn mắt bảo: "Một nghìn ký, vậy phải là mười vạn đấy!"
"Đúng rồi, chắc là sẽ thu về được khoảng mười vạn đấy.
Tất nhiên, con người tôi không ham tài, nhưng càng nhiều càng tốt!" Phạm Văn Phong cười bảo.
"Hừ, mồm mép láu lỉnh!" Trần Vũ Hà liếc anh một cái, xoay người tiếp tục gieo trồng.
Thấy cô đưa lưng lại với mình, lúc này quần đùi lẫn áo thun lộ ra một mảng da lớn trắng như tuyết, Phạm Văn Phong nhìn mà miệng lưỡi khô nóng, cố trợn to hai mắt giữ tỉnh táo, như vậy mới có thể tiếp tục tập trung làm việc.
Anh vừa gieo trồng còn vừa cảm thấy kỳ lạ, sao Lý Thi Vân còn chưa đến nữa?
Anh không biết rằng sau cơn mưa lớn tối hôm trước, một chiếc xe việt dã đã lao vào trong thôn và đón người kia đi rồi.
Bối cảnh gia đình của Lý Thi Vân vô cùng lớn, vượt xa tưởng tượng của Phạm Văn Phong, còn có quyền có thế hơn cả gia đình của Mạc Kiều Lan rất nhiều.
Về phần cô được đón đi để làm gì, sau này Phạm Văn Phong mới biết được.
Nhân lúc trời sáng, không khí mát mẻ, hai người làm không ngừng tay, mãi đến chín giờ mới hoàn thành công tác gieo trồng.
"Ôi trời ơi, hình như thắt lưng của tôi lại đau hơn nữa rồi!"
Trần Vũ Hà đứng thẳng dậy, nhe răng trợn mắt la lên.
Phạm Văn Phong mỉm cười, cô nhóc này làm việc cũng đàng hoàng đấy, tốc độ không chậm một chút nào, không có chuyện làm giá như mấy thiên kim tiểu thư khác.
Đúng là hiếm thấy!
Thế nên anh cười bảo: "Không có gì đâu, về rồi tôi cho cô...!một viên thuốc nữa, sẽ hết ngay thôi!"
"Phải rồi, anh không nói thì tôi cũng quên mất.
Đó là thuốc gì vậy, sao lại lợi hại như thế?"
Trần Vũ Hà biết thắt lưng và chân của mình đau đều là do việc vận động ngày hôm qua tạo thành.
Trước kia cô từng trải qua chuyện thế này rồi, nhưng dù có uống thuốc giảm đau, bình thường cũng phải gần hai, ba ngày mới thấy đỡ hơn được!
Tuy nhiên, sau khi uống xong viên thuốc của Phạm Văn Phong,