Trong lòng Phạm Văn Phong quýnh lên, có thế nào cũng không ngờ tới tình huống như thế!
Tiếng hét của Trần Vũ Hà lại vang lên, anh lập tức la to: "Đừng sợ, tôi tới đây!"
Một lát sau, anh đã vọt tới nơi phát ra âm thanh rồi, đoạn mới thấy Trần Vũ Hà đã ngồi xổm sau một gốc đại thụ, mặt cắt không còn một giọt máu, trong hai mắt cũng đầy nước, tất nhiên đang rất sợ hãi!
Lại nhìn về phía trước mặt, chỉ thấy Vượng Tài đang lao vào cắn xé với đám sói, nhưng nó thì chỉ có một, còn đối diện phải chừng bốn con!
"Nhiều sói quá, khiến tôi sợ chết đi được!" Trần Vũ Hà nhìn Phạm Văn Phong, lập tức lao tới, chui vào trong lòng của anh.
Phạm Văn Phong vỗ vào lưng cô: "Đừng sợ, có tôi ở đây rồi."
Vừa nói, anh vừa rút dao phá núi đã chuẩn bị ra, đoạn mới nói với Trần Vũ Hà: "Cô trốn đi trước đi, Vượng Tài đánh không lại chúng nó, tôi đi giúp đỡ!"
"Sao?"
Trần Vũ Hà sửng sốt: "Anh có thắng được chúng nó không?"
"Yên tâm đi!"
Phạm Văn Phong nói một tiếng, sau lập tức cầm dao vọt lên trên.
Anh đã thấy rất rõ, Vượng Tài đã trở nên hung hăng hơn.
Tuy trên người nó đã bị cắn cho mấy vết rồi, nhưng nó vẫn không hề lùi bước, trái lại càng hung mãnh hơn nữa!
Dáng vẻ kia, căn bản không giống như để bảo vệ Trần Vũ Hà, mà lại tạo cho người ta cảm giác, nó đã sớm có thù hằn với những con sói kia.
Vậy nên, khi gặp chúng nó ngày hôm nay, rõ ràng nó bày ra tư thế "Không chết không buông tay."
Phạm Văn Phong thấy vậy thì không khách sáo nữa.
Vượng Tài chính là "em trai nhỏ" của anh, ăn hiếp nó chính là ăn hiếp anh, lũ kia nhất định phải chết!
Bóng dáng anh nhoáng lên một cái, người đã tới cạnh đó rồi, sau lại bổ mạnh một phát dao xuống!
Có một con sói trong số đó không chú ý, trực tiếp bị bổ trúng đầu, cổ họng còn chưa rên lên đã gục một cái chết mất.
Ba con sói còn lại thấy thế đều tru lên, hé răng nanh trắng bóng với Phạm Văn Phong!
"Đến đây, ăn hiếp Vượng Tài nhà tao, không sợ chết thì cứ tới!"
Phạm Văn Phong một dao chém chết một con sói, trong lòng phút chốc nảy sinh một nỗi hào khí, rống lớn một tiếng, dao phá núi lại bổ qua lần nữa!
Ba con sói kia đã có phòng bị, lập tức né đi ngay, nhưng tốc độ của Phạm Văn Phong quá nhanh, đã vượt xa với người thường, chúng nó căn bản không ngờ được!
Vậy nên, lập tức có hai con sói bị dao chém trúng, đầu một con bị chém ra làm đôi, con sói còn lại đã mất một bên lỗ tai!
Con sói bị thương này tru thảm một tiếng, lập tức xoay người bỏ chạy!
Mắt thấy một con còn lại cũng quay đầu muốn chạy trốn, kết quả Vượng Tài rống dài một tiếng, vụt một cái, nó đã đuổi theo ngay!
"Được, hôm nay chúng ta giết hết chúng nó đi!" Phạm Văn Phong thấy thế thì cầm dao phá núi trong tay, phấn khởi tiến lên, một lát sau đã theo tới sau lưng con sói đó!
"Phập!"
Một tiếng chắc nịch vang lên, Phạm Văn Phong ném dao trúng đỉnh đầu con sói kia, nó lập tức trượt té ngã trên mặt đất, cơ thể run lên mấy cái rồi chết đi.
Nhìn lại Vượng Tài, anh phát hiện ra nó cũng đuổi theo con sói cuối.
Đối phương đã bị dọa sợ lắm rồi, căn bản không có ý muốn chiến đấu nữa, thầm muốn chạy trốn.
Nhưng cho dù có như vậy, nó vẫn không thoát được kiếp bị Vượng Tài cắn cho một cái vào yết hầu, một lát sau hơi thở cũng đứt đoạn!
Phạm Văn Phong cười to, dọn lấy đống xác sói trên đất rồi đi về.
Không ngờ hôm nay còn được thu hoạch ngoài ý muốn như thế này, hẳn hương vị của đống sói này không tệ, mà da sói cũng vô cùng đáng giá.
Tới tận bốn con, hôm nay lại phát tài rồi!
Phạm Văn Phong kéo xác sói về lại nơi trước đó, Trần Vũ Hà cẩn thận ló đầu ra từ sau cái cây, vẻ mặt chưa hết sợ hãi: "Đánh chết cả rồi à?"
"Đừng sợ, chết hết rồi!"
Phạm Văn Phong đặt xác sói lên mặt đất, lại quay đầu nhìn về phía Vượng Tài, phát hiện ra nó cũng làm theo mình, đang cố gắng kéo cái xác sói kia về tới đây.
"Cô đợi tôi một chút." Phạm Văn Phong quay đầu nói với Trần Vũ Hà một câu, sau mới chạy nhanh tới, khiêng cái xác sói trên mặt đất về đây.
"Trời đất, Phạm Văn Phong à, anh lợi hại quá, một mình giết bốn con sói!" Bây giờ Trần Vũ Hà không sợ nữa, đứng ra nhìn bốn cái xác trên mặt đất, tán thưởng bảo.
"Ba con, có một là do Vượng Tài tự giết đấy!" Phạm Văn Phong trả lời.
Bây giờ Vượng Tài vết thương đầy người, trên người còn lại không ít vết máu, nhưng nó cứ như không đau gì cả, vẫn đứng ở nơi đó, "oai phong lẫm liệt", sát khí quanh người.
Sau đó, nó phát