Lâm Báo từng là một tán tu ở Thiên Nhiên Giới, khi còn trẻ hắn may mắn rơi vào động phủ của một vị Đế Giả và nhận được truyền thừa, từ đó bước vào con đường cường giả.
Bất quá bởi vì thiên phú và công pháp hữu hạn, Lâm Báo biết cả đời mình chỉ có thể dừng lại ở Đế Giả rất khó thể nào tiến thêm một bước.
Cách đây vài năm, Hắc Huyền Đan Đế Chung Hải – một trong hai vị Môn Chủ của Đan Huyền Môn tìm đến Lâm Báo, mời hắn trở thành Khách Khanh Trưởng Lão của Đan Huyền Môn, với lời hứa chỉ cần Đan Huyền Môn có người thành công tấn thăng Đan Đế Trung Kỳ, nhất định sẽ luyện ra Đại Đế Đan, trợ giúp hắn tìm kiếm cơ hội đột phá Đại Đế.
Lời đề nghị này đối với một kẻ cả đời phải kẹt ở Đế Giả như Chung Hải không khác nào tiếng trời.
Bởi vì thân là một tán tu như hắn, nếu không có cơ duyên hoặc giúp đỡ, chỉ có thể chờ đợi thọ mệnh hao hết rồi ảm đạm chết đi mà thôi.
Hầu như chẳng có chút do dự nào, Lâm Báo gật đầu đáp ứng trở thành khách khanh trưởng lão của Đan Huyền Môn, địa vị chỉ dưới hai vị Môn Chủ, hàng năm cũng có bổng lộc nhất định.
Cũng bởi thế mà nhiều năm qua, Lâm Báo vẫn trung thành đối với Đan Huyền Môn, nhiều lần ngăn cản những kẻ có ý đồ đột nhập ăn trộm Tiên Dược, đẩy lùi cường địch, từ đó rất được Đan Huyền Môn tín nhiệm.
Bất quá ngày hôm nay, có lẽ sẽ rất đáng quên đối với Lâm Báo.
“Định Hồn – Siêu Hồn!”
Một thanh âm trầm thấp vang lên, trong lúc Lâm Báo đang núp trong hư không, vô tận Hồn Lực đã bao trùm lấy hắn.
Diệt Hồn Liên và Ôn Hồn Liên đồng loạt kích hoạt, khóa chặt lấy cơ thể Lâm Báo.
Mặc dù vẫn luôn trong trạng thái đề phòng, nhưng đứng trước năng lượng Linh Hồn cường đại như vậy, Lâm Báo toàn thân vẫn cứng đờ trong vài hơi thở.
Chỉ chờ có thế, Kiếm Vực tầng tầng lớp lớp từ cơ thể Độc Cô Ngạo Tuyết đã bùng phát, đem một vùng không gian bao phủ, ngăn cản mọi động tĩnh bên trong tiết ra ngoài.
Kiếp Nhược thong dong vươn tay đặt lên bả vai Lâm Báo.
Đại Đế Chi Lực bùng phát, cuồn cuộn tiến vào cơ thể Lâm Báo, đem một thân tu vi Đế Giả của hắn phong ấn toàn diện.
“Các ngươi…” Lâm Báo lấy lại tinh thần, quá mức kinh hãi nhìn đám người thần bí vừa mới xuất hiện.
Hắn chưa kịp la lên, Kiếp Nhược lại một chưởng vỗ xuống thiên linh cái, đem Lâm Báo đánh cho bất tỉnh nhân sự, nhốt vào Quân Lâm Khách Sạn.
“Tốt…”
Lạc Nam cười tà, lột xuống Vô Tức Áo Choàng.
Mặt Nạ Thiên Diện đang đeo trên mặt chuyển động, chỉ trong thoáng chốc hắn đã hóa thành hình dạng của Lâm Báo, giống y như đúc, hàng thật giá thật.
“Thiếu Chủ thủ đoạn thật nhiều!” Kiếp Nhược thấy cảnh này hít một hơi.
Với tầm mắt của một Đại Đế như nàng, vậy mà hoàn toàn không nhìn ra chút sơ hở nào khi Lạc Nam hóa thành Lâm Báo.
“Thường thôi!” Lạc Nam trong vai Lâm Báo đắc ý cười nhếch mép:
“Các nàng tạm thời ẩn nấp vào hư không, để ta một người hành động!”
“Không thành vấn đề!” Hai nữ nhẹ gật đầu, áo choàng đen nhẹ phất, thân thể đã biến mất tại chỗ.
Lạc Nam lúc này mới mặt không đổi sắc, ra vẻ bình thản đường đường chính chính tiến vào bên trong.
…
“Gặp qua Lâm Trưởng Lão!”
Mặc dù gần như toàn tông đã ra ngoài tiếp đón khách quý của Đan Huyền Môn, tuy nhiên vẫn còn số ít đệ tử cấp thấp không đủ tư cách theo cùng, chỉ có thể ở lại bên trong Môn phái.
Những đệ tử cấp thấp này phần lớn là Đan Đồng của những Luyện Đan Sư bên trong môn phái.
Cái gọi là Đan Đồng, có thể hiểu nôm na là trợ lý của Luyện Đan Sư, chỉ phụ trách các việc vặt vãnh như phân loại Tiên Dược, dâng trà rót nước cho Luyện Đan Sư mà thôi.
Chứng kiến “Lâm Báo” hành tẩu, đám đệ tử cấp thấp cung kính mở miệng chào hỏi.
Lạc Nam mặt không đổi sắc, ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn bọn chúng dù chỉ một chút, ra vẻ cao nhân lạnh lùng.
Hắn hiện tại đang là Tiên Đế, đương nhiên phải mắt cao hơn đầu, lười để ý đám đệ tử cấp thấp này, như thế mới tròn vai diễn.
Quả nhiên trước thái độ của Lâm Báo, đám đệ tử cấp thấp cũng chẳng nghi ngờ gì, tiếp tục làm việc của mình.
Ngược lại, nếu vị trưởng lão Tiên Đế cao cao tại thượng hòa nhã mỉm cười chào hỏi bọn hắn đó mới là thấy quỷ.
Lạc Nam một đường dạo bước bình thản, thực chất Bạch Nguyệt Đoạt Hồn Nhãn đang triển khai đến cực hạn, Xích Nha Hắc Ám cũng đã được thả vào không gian.
Rất nhanh, ánh mắt hắn lóe lên một tia kinh hỉ.
…
Tận cùng bên trong Đan Huyền Môn.
Nơi này có một tòa Trận Pháp bao trùm ngăn cách với thế giới bên ngoài.
Bên trong Trận Pháp là một mảnh Dược Điền, nơi có vô số loài Tiên Dược sinh trưởng, tầng tầng lớp lớp, đa dạng cực kỳ…
Dược Điền có diện tích cực kỳ lớn, trung bình cứ hàng trăm dặm là có một vị tộc nhân của Mộc Linh Tộc tiếp quản, đảm nhiệm phụ trách bồi dưỡng Tiên Dược trong phạm vi diện tích được phân phó của mình.
Tộc nhân của Mộc Linh Tộc thậm chí còn không được phép ở gần nhau, càng không được phép tiếp xúc, để tránh bọn họ liên hợp nghĩ cách bỏ trốn hay chống đối.
Phụ trách giám sát và quản lý toàn bộ Mộc Linh Tộc chính là vị Khách Khanh Trưởng Lão còn lại của Đan Huyền Môn, tên hắn là Tiết Mạc – Tiên Đế Sơ Kỳ cấp bậc cường giả.
Nhiều năm giám sát, bất kỳ tộc nhân nào của Mộc Linh Tộc nếu không tuân theo quy định, dám lén lút gặp nhau sẽ bị Tiết Mạc vô tình bắt giữ và tra tấn tàn khốc, đôi khi còn giết gà dọa khỉ, hơn thế còn dùng Lưu Ảnh Ngọc thu lại toàn bộ quá trình, phát tán đến tay tất cả tộc nhân Mộc Linh Tộc.
Mộc Linh Tộc chỉ là một cái Thiên Tôn Cấp Thế Lực, lại không tinh thông chiến đấu, dưới sự giám sát của một vị Tiên Đế, cơ hội đào thoát gần như bằng không, chưa kể xung quanh còn có trận pháp bao phủ.
Có thể nói, những năm này Mộc Linh Tộc như công cụ và cổ máy nuôi trồng Tiên Dược cho Đan Huyền Môn, quanh năm suốt tháng chỉ có Tiên Dược làm bạn, cô đơn và tuyệt vọng bao trùm toàn bộ tâm trí bọn hắn.
!
Một ngày này, Lâm Báo trưởng lão bất chợt tiến vào Dược Điền.
Sự xuất hiện của hắn lập tức gây nên Tiết Mạc chú ý.
“Lâm trưởng lão, ngươi đến Dược Điền làm gì?” Thân ảnh già nua của Tiết Mạc xuất hiện trước mặt Lâm Báo, cau mày hỏi.
Mặc dù đều là khách khanh trưởng lão của Đan Huyền Môn, nhưng bọn hắn từ trước đến giờ nước sông không phạm nước giếng, một người tọa trấn phía sau Đan Huyền Môn, một người canh giữ Mộc Linh Tộc.
Giao tình của hai bên cũng không sâu, lúc này chứng kiến Lâm Báo tìm đến Dược Điền khi hai vị Môn Chủ ra ngoài đón khách, bản năng của một cường giả cho Tiết Mạc đánh hơi được điều không lành.
Hắn cực kỳ cẩn thận vận chuyển Đế Lực, ánh mắt đề phòng nhìn lấy Lâm Báo.
Lạc Nam trong lòng cười nhạt, ngoài mặt ra vẻ dâm dê, vuốt vuốt cằm nói:
“Lão Tiết ngươi đừng đề phòng, bổn Đế chỉ muốn phong lưu một trận mà thôi, tuyệt đối không ảnh hưởng đến ai, xong chuyện sẽ nợ ngươi một ân tình!”
“Phong lưu một trận?” Lâm Báo ngờ vực hỏi.
“Không sai!” Lạc Nam liếm liếm môi nói: “Nghe đồn tộc trưởng của Mộc Linh Tộc là một vị tuyệt sắc mỹ phụ nhân, bổn Đế trong lòng ngứa ngáy…khặc khặc!”
“Ngươi điên rồi!” Tiết Mạc sắc mặt đột biến, không ngờ Lâm Báo này có sắc đảm ngập trời như vậy.
Tiết Mạc hít sâu một hơi, lạnh lùng nói: “Ngươi tốt nhất bỏ ý định này đi, Mộc Linh Tộc Trưởng quả thật là tuyệt sắc, nhưng ngay cả hai vị Đan Đế thèm thuồng cũng không dám chạm vào, đừng có mơ tưởng!”
“Vì sao không dám động?” Lạc Nam nhíu mày.
Mộc Linh Tộc như cá nằm trên thớt, nói khó nghe một chút, nếu hai tên Đan Đế