“Điếc rồi à? Không nghe thấy lời của anh Lang à? Nhặt bóng về đây, nghe thấy chưa?” “Lại còn dám trợn mắt nhìn anh Lang? Ngứa đòn đúng không?” Mấy tên cao to khác kêu lên, nhìn chằm chằm Văn Sửu Sửu, dường như sắp muốn đánh nhau đến nơi.
Đúng vào lúc này, từ bên cạnh truyền đến một tiếng cười lạnh vô cùng chói tai.
Chính là Lăng Thành! Không ổn rồi, thực sự là không nhịn nổi rồi, cái đám ngu ngốc này đúng là khinh người khác quá đáng quá.
Văn Sửu Sửu đọc sách trêu chọc gì đến bọn hắn vậy?
Hoàng Ngạn Lang quay đầu lại nhìn, trong nháy mắt bốn mắt nhìn nhau với Lăng Thành! Hoàng Ngạn Lang lúc đó bèn đơ người, ngay sau đó cơn tức giận ùn ùn kéo đến: “Đờ mờ, là mày à? Đúng là oan gia ngõ hẹp mà!” Âm thanh vừa dứt, Hoàng Ngạn Lang bèn giơ nắm đấm lên, ngay lập tức xông về phía Lăng Thành.
Mẹ kiếp, lúc trước ở Tống Gia hắn bị tên con rể ở rể này đánh cho một trận, nếu không phải do tên này gây hấn thì hắn đâu đến nỗi bị đưa vào đây? Giờ thì hay rồi, trong trại giam cũng gặp được Lăng Thành, hôm nay nhất định phải đập cho tên này nhừ tử!
Nắm đấm của Hoàng Ngạn Lang sắp đập xuống, kết quả vào lúc này hắn lại đột nhiên phanh gấp! Đờ mờ, chuyện gì vậy? Tên này trước đây không phải là Võ Sư tầng hai hay sao? Mới có bao lâu mà đã tăng lên tầng bốn rồi?
Hoàng Ngạn Lang bỗng có hới hốt hoảng, vung tay một vòng hét lớn: “Đến đây, các anh em đến đây nào, chúng ta cùng nhau đập hắn!” Ô! Âm thanh vừa dứt, mấy tên cao to bèn vây về phía Lăng Thành.
Trong trại giam này, bọn hắn là đàn em của Hoàng Ngạn Lang, Hoàng Ngạn Lang bảo bọn hắn làm gì thì bọn hắn làm nấy, cơ bản là chẳng quan tâm lý do lý trấu gì, cũng chẳng thèm để ý đối phương là ai!
Vẻ mặt Lăng Thành không đổi, không có chút hốt hoảng nào, nhìn Hoàng Ngạn Lang chậm rãi nói: “Tôi vừa mới vào đây, còn chưa muốn đi gây sự, cậu đừng ép tôi phải ra tay với cậu.” Cho đến lúc này, Văn Sửu Sửu cũng đã đeo kính lên, âm thầm nhặt quyển sách dưới đất lên.
Có điều hắn không lập tức rời đi, mà là không nhịn được đánh giá Lăng Thành một chút.
Anh chàng này đối mặt với kẻ địch đông hơn mình gấp mấy lần mà lại giữ được bình tĩnh, gặp nguy hiểm mà không sợ hãi.
Đúng là ra dáng anh hùng hảo hán!
Cảm nhận được ánh mắt của Văn Sửu Sửu, Lăng Thành không hề phản ứng lại, cứ xem như là không nhìn thấy.
Lúc trước Lâm Tuyết đặc biệt dặn dò hắn, nói là tên Văn Sửu Sửu rất ma lanh, tính cảnh giác cũng rất cao.
Vì để không đánh rắn động cỏ, Lăng Thành không muốn thể hiện ra rõ ràng quá.
Đúng vào lúc này, một nữ cảnh ngục trông coi trại giam nhanh chân bước đến, tức giận quát: “Làm cái gì vậy hả, không muốn ra tù nữa đúng không? Ở tròn này không cho phép gây sự đánh nhau!”
Nhìn thấy cô cảnh ngục này, mắt Lăng Thành sáng lên.
Nữ cảnh ngục à? Hơn nữa lại còn khá xinh nữa chứ.
“Cảnh quan, ha ha ha, chúng tôi có đánh nhau đâu chứ.” Lúc này, Hoàng Ngạn Lang lật mặt ra vẻ tươi cười, cười ha ha nói với cảnh ngục: “Thực ra thì chúng tôi có quen biết nhau, to tiếng chơi chơi thôi mà.” Ở trong này, ai cũng không dám quá mức càn rỡ.
Nữ cảnh ngục nhìn xung quanh một vòng, không nói gì, xoay người đi mất.
Trước khi đi còn không quên căn dặn: “Đừng có mà bắt nạt người mới.” Trong lòng cô hiểu rõ, cái tên mới đến này là một tên trộm đồ.
Ở trong này, bị người ta khinh bỉ nhất chính là trộm vặt kiểu này.
Tên Lăng Thành này đoán chừng tránh không được việc bị bắt nạt.
Hơn nữa lại còn ở chung một sân với Hoàng Ngạn Lang, Lăng Thành chắc là sống cũng không yên được.
Nữ cảnh ngục cảm thán mấy câu rồi rời đi.
Vào buổi trưa, Hoàng Ngạn Lang và đám đàn em ngồi trong góc bí mật lên kế hoạch.
“Anh Lang, chúng ta hành tên Lăng Thành này kiểu gì bây giờ?” Một tên đàn em hỏi.
Hoàng Ngạn Lang trầm mặc, lạnh lùng nói: “Trước hết không cần vội, hành tên Văn Sửu Sửu kia trước đã.
Cứ giết gà dọa khỉ trước, đến lúc đó cái tên Lăng Thành kia nhìn thấy tao thì sẽ yên phận ngay thôi!”
“Chiêu này của anh Lang tuyệt ghê!”
“Vẫn là anh Lang giỏi hơn bọn em.”
Âm thanh vừa dứt, mấy tên đàn em nhao nhao dựng ngón cái, tên nào tên nấy mặt mày đầy vẻ nịnh hót, cung kính tâng bốc Hoàng Ngạn Lang.
Cho dù Hoàng Ngạn Lang có đánh rắm thì bọn hắn cũng sẽ nói là rắm thơm!
Sau bữa cơm trưa, đến giờ mọi người đi vệ sinh.
Lăng Thành và Văn Sửu Sửu đang đi tiểu thì Hoàng Ngạn Lang kéo đàn em đến.
Một đám người trực tiếp đi đến trước mặt Văn Sửu Sửu, sau đó cố ý tiểu lên quần Văn Sửu Sửu.
Mẹ kiếp, buồn nôn quá mất, cũng không biết là ai hình như nóng trong người, bãi nước tiểu kia vàng vọt như nước cam Mirinda.
Lúc đó vẻ mặt của Văn Sửu Sửu thoắt cái trở nên xanh mét, tức giận đến mức răng lợi cũng run rẩy, cổ phình lên đỏ lựng! Hắn muốn ph.át tiết cơn giận ra ngoài, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống được.
Kết quả lần này nhịn được, hắn lại không ngờ sau đó lại có chuyện càng quá đáng hơn.
Vào giờ cơm tối, lúc này mọi người đang ăn cơm.
Hoàng Ngạn Lang mang theo vài tên khác lúc đi ngang qua chỗ Văn Sửu Sửu thì đột nhiên dừng lại, sau đó nghiêng đầu nhổ một bãi nước bọt vào khay đồ ăn của Văn Sửu Sửu.
Oaaa! Lúc đó ánh mắt của tất cả phạm nhận đều đổ dồn về phía bên này.
Phải biết rằng rằng, đồ ăn trong trại giam vô cùng quý giá.
Nếu không ăn, vậy thì đành phải để bụng đói.
Cơ trên mặt Văn Sửu Sửu giật liên hồi, cuối cùng không nhịn nổi nữa, hắn đứng phắt dậy, hai mắt đỏ ngầu nhìn Hoàng Ngạn Lang nói: “Cùng ở chung một chỗ, anh đừng có mà quá đáng quá.” Hắn ở trong Điện Trường Sinh quyền cao chức trọng, đã bao giờ bị tức điên lên như thế này đâu.
“Ấy?” Hoàng Ngạn Lang cười to nói: “Mọt sách cáu rồi à? Lại còn văn vở với tao cơ à? Ha ha ha!” Nói xong, Hoàng Ngạn Lang giơ tay lên tát vào mặt Văn Sửu Sửu.
Bốp! Lực không lớn lắm, nhưng mà cái tát này ai cũng đều nghe rõ!
Văn Sửu Sửu nắm chặt nắm đấm, trầm mặc một