Dám khiến cho Đoạn Vũ thê thảm như vậy, đối phương rốt cuộc là ai?!
Đoạn Gia, đây chính là gia tộc đứng đầu của thành phố Vân Châu, phải biết rằng thành phố Vân Châu chính là tỉnh lị!
Mà chuyện lớn thứ hai chính là Học Viện Thượng Võ ở thành phố Đại Phong được thành lập.
Học Viện Thượng Võ do Lục Đại Phái cùng nhau sáng lập ra, hiệu trưởng khóa đầu tiên do Diệp Vân của Phái Võ Đang đảm nhiệm.
Diệp Vân là Phó Chưởng Môn của Phái Võ Đang, trong Phái Võ Đang thậm chí là toàn bộ Lục Đại Phái có địa vị cực kỳ cao.
Giáo viên của học viện cũng đều do trưởng lão các phái trong Lục Đại Phái đảm nhiệm.
Đủ để thấy Lục Đại Phái coi trọng Học Viện Thượng Võ này như thế nào.
Học Viện Thượng Võ giống với các trường đại học trọng điểm khác, cũng áp dụng chế độ học viên chính quy, chế độ quy định cũng giống với các trường cấp 3 và đại học khác, hơn nữa quản lý cực kỳ nghiêm ngặt, nếu phát hiện có hiện tượng trốn học, lập tức đuổi học.
Chế độ đào tạo là 3 năm, sau 3 năm, Học Viện Thượng Võ sẽ chọn ra những đệ tử tinh anh trong số các đệ tử tốt nghiệp, gửi đến Lục Đại Phái, trực tiếp trở thành trưởng lão! Trưởng lão của Lục Đại Phái! Vị trí này ai mà không ham mu.ốn chứ?
Bên trong Lục Đại Phái, chỉ cần có thể ngồi lên ghế trưởng lão, không chỉ có thể tu luyện tất cả tuyệt học của môn phái, mà mỗi năm các môn phái đều sẽ phát cho mỗi trưởng lão một ít linh đan thuốc quý.
Cho nên việc Học Viện Thượng Võ được thành lập, khiến toàn bộ thành phố Đại Phong đều sôi trào.
Rất nhiều người nô nức tấp nập tới báo danh, bao gồm cả học sinh vừa tốt nghiệp cấp ba và một ít sinh viên.
Con cháu của mỗi một gia tộc ở thành phố Đại Phong cũng đều ghi danh.
Phàm là gia tộc hơi lớn một chút đều hiểu được một cái đạo lý, trở thành người tu luyện rất quan trọng, nếu có thể lên làm trưởng lão của Lục Đại Môn Phái, vậy đúng là làm cho tổ tiên nở mày nở mặt!
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi không đến một ngày, thành phố Đại Phong đã có mấy trăm ngàn người tới báo danh vào học trong Học Viện Thượng Võ! Ngay cả vùng phụ cận thành phố cũng có rất nhiều người đến đây báo danh.
Ngắn ngủi một ngày, Học Viện Thượng Võ đã trở thành học viện lớn nhất của thành phố Đại Phong!
...
Tại Bệnh Viện Đệ Nhất của thành phố Đại Phong.
Lúc này đã vào giữa thu, thời tiết rất mát mẻ.
Trong phòng bệnh cao cấp, Lý Nam ngồi ở trước giường bệnh nói chuyện với Tôn Đại Thánh.
Tôn Đại Thánh đã nằm trên giường hai ngày.
Cơ thể quấn đầy băng gạc giống hệt cái bánh chưng.
Có điều, vết thương đã hết đau.
Hai chân của Tôn Đại Thánh đã được xác nhận là hỏng hoàn toàn.
Cả đời này cũng sẽ không đứng lên được nữa, trong lòng Lý Nam đau buồn không thôi.
Nhưng cô không thể hiện ra ngoài, chỉ yên lặng ở bên cạnh Tôn Đại Thánh chăm sóc cho hắn, một tấc cũng không rời, chỉ hi vọng có kỳ tích xảy ra khiến hắn có thể đứng lên lần nữa.
“Đại Thánh, anh yên tâm, ông nội cũng đang nghĩ cách báo thù cho anh.” Lúc này, Lý Nam nhẹ nhàng an ủi, nhưng mà trong lòng cô cũng không chắc chắn.
Tôn Đại Thánh gật đầu cười, không nói gì.
Hắn hết sức rõ ràng, Tôn Gia mặc dù vô địch ở thành phố Đại Phong này.
Nhưng mà quả thật không thể trêu vào Đoạn Gia.
Muốn chống lại Đoạn Gia, thực lực Tôn Gia còn kém rất nhiều.
Có điều, Tôn Đại Thánh không hề hối hận.
Nếu như lại cho hắn một cơ hội, hắn vẫn sẽ làm như vậy.
Đây chính là tình nghĩa huynh đệ.
Hắn không thể trơ mắt nhìn vợ của huynh đệ bị người khác làm nhục được.
Đinh đinh! Đúng lúc này, điện thoại của Lý Nam kêu lên.
Mở điện thoại lên xem, sau khi nhìn thấy tin tức trên đó, Lý Nam đột nhiên nở nụ cười! “Quá tốt rồi, quá tốt rồi!” “Sao vậy?” Tôn Đại Thánh tò mò hỏi.
Lý Nam đi nhanh qua, vẻ mặt không khỏi kích động: “Cái tên Đoạn Vũ kia bị người ta chém hơn 300 nhát, bây giờ còn đang nằm trong bệnh viện cấp cứu.” Nói xong, thân thể Lý Nam nhịn không được mà run lên: “Báo ứng, đây chính là báo ứng!”
Gì? Cái tên Đoạn Vũ kia bị chém.
Tôn Đại Thánh sửng sốt một chút, tâm tình trong nháy mắt cũng trở nên vui sướng.
Có điều trong lòng hắn lại có chút kinh ngạc.
Dưới sự hưng phấn, Tôn Đại Thánh nhịn không được hỏi: “Là do ai làm?” Lý Nam lắc đầu: “Tin tức do thủ hạ của anh gửi tới, bọn hắn cũng không biết là ai làm, hơn nữa, chuyện này cũng truyền khắp thành phố Đại Phong rồi, khắp nơi đều đang bàn ra tán vào.”
Nói xong, Lý Nam nở nụ cười: “Cần gì quan tâm hắn là ai chứ, người có thể làm ra loại chuyện như vậy, nhất định là một nhân vật lớn! Em đoán tên Đoạn Vũ kia nhất định là đã chọc phải kẻ không nên chọc vào.”
Tôn Đại Thánh yên lặng gật đầu.
Đang nói chuyện, cửa phòng bệnh bỗng nhiên bị đẩy ra, Lăng Thành hấp tấp chạy tới, trong tay cầm một viên đan dược đen thui, đi đến trước giường bệnh: “Đại Thánh, mau, mau ăn viên đan dược này vào.” Lăng Thành có vẻ rất nóng lòng nói.
Tôn Đại Thánh không hề nghĩ ngợi, há miệng nuốt viên đan dược kia xuống.
“Đờ mờ!” Vừa nuốt xuống, chân mày Tôn Đại Thánh bèn nhíu chặt, gương mặt đầy đau khổ: “Thành Tử, anh cho tôi ăn thứ gì vậy? Vị hơi lạ, lại còn thối như thế?”
Thật là quá khó ăn, hương vị giống như là ăn phải phân vậy.
“Ha ha, viên đan dược này đúng là rất thối, có điều nó lại có một cái tên rất lịch sự tao nhã, tên là “Ngũ Thú Luân Hồi Đan.” Lăng Thành cười ha hả mở miệng nói, gương mặt đầy vẻ thần bí.
Gì? Ngũ Thú Luân Hồi Đan? Tôn Đại Thánh trừng lớn hai